Chương 239: Quyết định.
"Chước Long Đế, cũng là người của Long tộc các ngươi, bản tọa nói có đúng không?"
Vương Nhất Tự nhìn Cửu Trảo Thần Long hỏi, khiến nàng khẽ giật mình.
"Đúng thế...thì sao...?"
Cửu Trảo Thần Long nhíu mày hỏi lại.
"Bản tọa đã từng luận bàn với hắn vài trận...
Hắn cũng khá mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với các ngươi!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Chước Long Đế đương nhiên là mạnh hơn bọn ta!
Ngươi đang nói nhãm cái gì đấy?!!"
Hoàng long vương cáu gắt.
Tất nhiên, một Đại Đế mạnh hơn tộc nhân tầm thường của hắn là chuyện hiển nhiên, nhưng ý Vương Nhất Tự không phải như vậy.
"Bản tọa là đang nói đến tính cách của hắn!
Hắn, tuy là một Đại Đế lại là Long nhân nhưng hắn rất khiêm tốn, sẵn sàng chấp nhận thất bại, sẵn sàng cúi đầu trước kẻ mạnh hơn hắn!"
Vương Nhất Tự giải thích.
"Nói dối!
Long tộc bọn ta sẽ không cúi đầu trước kẻ khác!
Đây là bịa đặt!"
Lam long vương phẫn nộ nói lớn.
"Tin hay không thì tùy các ngươi!
Nhưng mà đó là sự thật!"
Vương Nhất Tự thản nhiên gạt đi lời nói của tên Lam long vương.
"Cho dù là vậy...thì đã sao?
Cúi đầu nhận thua trước...kẻ mạnh hơn...cũng là chuyện bình thường..."
Cửu Trảo Thần Long trầm giọng.
"Vậy các ngươi thì sao?"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.
"Các ngươi lúc này không phải là thảm bại trước bản tọa hay sao?
Ấy thế mà thái độ của các ngươi lại như thế?"
"...."
Cửu Trảo Thần Long.
"Chước Long Đế, hắn vì sao có thể trở thành một Đại Đế bản tọa nghĩ các ngươi hiểu rõ hơn bản tọa!
Nhưng mà khi đã trở thành Đại Đế, hắn lại không hề tỏ ra kiêu ngạo, hắn sẵn sàng hạ thấp cái tôi của bản thân hắn!
Còn các ngươi?
Những long nhân tầm thường, lại nhìn cuộc đời bằng nửa con mắt?
Lại khinh dễ kẻ khác, khinh dễ tộc khác?"
Vương Nhất Tự ngưng một chút, ánh mắt sắc lẹm quăng đến Long tộc phía trước, lại nói tiếp.
"Các ngươi tự cho bản thân là cao quý, tự cho mình là mạnh hơn những tộc khác, tự kiêu tự đại, nhưng lại trốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này năm này qua năm khác?
Là để tự bảo vệ cái tính kiêu căng đó?
Hay là do các ngươi sợ các tộc khác?"
"Ngươi..."
Ba Long vương cả giận.
"Bản tọa nói không đúng sao?
Nhân loại trước giờ đều bị các giới, các tộc khinh dễ, xem là tộc yếu nhất.
Hôm nay thì sao?
Long tộc các ngươi lại bại dưới tay một tên nhân loại?
Lại là sai hay sao?"
"...."
Cửu Trảo Thần Long và đám Long tộc.
"Đi theo bản tọa, rời khỏi cái chốn này, cùng bản tọa đạp đổ tất cả, cùng bản tọa thiết lập lại trật tự cho Tam giới, cùng bản tọa bước lên đỉnh cao của thế giới này.
Chứng minh cho cả Tam giới này biết, Long tộc là đỉnh tiêm của Tam giới, là tộc mạnh nhất Tam giới.
Hoặc các ngươi vẫn có thể tiếp tục trốn ở đây và tự biện hộ cho bản thân!
Các ngươi có thể suy nghĩ..."
Vương Nhất Tự nghiêm túc nói.
"Cửu Trảo Thần Long, ý ngươi thế nào?" Vương Nhất Tự hỏi.
"Ta... tên Long Hân Di...."
Cửu Trảo Thần Long nhỏ giọng nói.
"Long Hân Đi...ngươi nghĩ sao về đề nghị của bản tọa?"
"Ta...khụ...khụ..."
Lòng Hân Di ho ra máu.
Thân thể nàng bị thương quá nặng.
"Phu quân... có thể chữa cho nữ nhân đó trước không?"
Liễu Doanh chen vào nói.
Vương Nhất Tự lấy ra một lọ đan dược, quăng cho Long Hân Di.
"Đan dược này sẽ tốt cho vết thương của ngươi, phục dùng trước đi!"
Vương Nhất Tự nói.
"...."
Lòng Hân Di nhận lấy lọ đan dược trong lòng không khỏi nghĩ ngợi.
Thân thể nàng nội thương ngoại thương nghiêm trọng, ngay cả đứng lên cũng là không thể nào, đan dược trị thương thì giúp ích được gì cơ chứ?
"Yên tâm, không phải độc dược đâu!"
Lòng Hân Di liền lấy ra một viên, cho vào miệng.
"Long Hoàng...?"
Ba tên long vương lo lắng gọi lớn.
Long Hân Di trong phút chốc gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ, chỉ vài cái chớp mắt tất cả nội ngoại thương trên cơ thể nàng đều lành lặn, như chưa từng bị thương.
Đây là loại gì đan dược?!
Làm sao...làm sao có thể chỉ trong nháy mắt...vết thương của ta...?!!
Nàng đứng dậy, gương mặt trở nên hồng hào, khí tức cũng dồi dào hơn trước.
"Các ngươi cũng phục dùng đi!"
Nàng ném lọ đan được cho ba tên long vương.
Bọn chúng sau khi dùng cũng là ngơ ngác, chả hiểu mô tê chi, cả người liền lành lặn, khí lực trong cơ thể còn có phần dồi dào hơn trước.
"Ngươi tên gì?"
Lòng Hân Di nhìn Vương Nhất Tự, hỏi.
"Bản tọa Vương Nhất Tự!"
"Long tộc ta hơn ngàn long nhân, ngươi có thể đảm bảo cho tất cả hay không?"
"Long Hoàng...không lẽ người muốn...?!!"
Ba long vương gương mặt bối rối hỏi.
"Các ngươi im lặng cho ta...!!"
Lòng Hân Di quay mặt về ba tên long vương gằn giọng.
Ba tên long vương liền lập tức im thin thít.
"Bản tọa có thể đảm bảo cho các ngươi!" Vương Nhất Tự thản nhiên.
Long tộc so về thể chất đúng là rất mạnh, việc này không phải bàn cãi.
Nhưng vẫn có một hạn chế, đó là việc tuổi thọ của long nhân rất dài.
Nghe có vẻ sai.
Sống lâu, tuổi thọ dài, thì làm sao lại là hạn chế?
Vì có thể sống rất lâu nên một cá thể Long tộc muốn đạt đến độ tuổi trưởng thành, phải mất vài trăm năm, chưa kể đến là muốn sản sinh giống nòi cũng cần phải trãi qua rất nhiều thời gian.
Vì thế mà số lượng long nhân khá ít, ít hơn những tộc khác rất nhiều.
Dù là thực lực có mạnh, nhưng số lượng lại bị áp đảo, không sớm thì muộn, Long tộc cũng sẽ bị các tộc khác đe dọa.
Long Hân Di sớm đã nhìn thấu được nhược điểm này của Long tộc, và kể từ lúc long nhân mạnh nhất của tộc phi thăng Thượng giới trở thành Đại Đế, Long Hân Di đã đưa ra một quyết định thay đổi cả Long tộc.
Quyết định đó chính là che giấu đi nơi ở của Long tộc, phong ấn kết giới tại lối vào, để có thể bảo vệ được toàn bộ tộc nhân.
Nhưng đây cũng chỉ là cách tạm thời.
Các tộc khác sớm muộn gì cũng phát hiện ra.
Như tên Vương Nhất Tự kia chẳng hạn.
Hắn nói đúng.
Trốn không phải là cách!
"Ý ngươi thế nào?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Ta đồng ý!"
Long Hân Di quả quyết trả lời.
"Long Hoàng....?!!"
"Ý ta đã quyết!
Các ngươi không cần nhiều lời!!"
Long Hân Di gằn giọng nhìn đám long nhân.
Lời nói ra tuy là dễ dàng, là nhẹ nhàng, nhưng lại mang một tâm thái cực kỳ nặng nề.
Long Hân Di, nàng được tộc nhân tôn lên làm Long Hoàng, là kẻ đứng đầu của Long nhân tộc, mọi quyết định của nàng đều là tuyệt đối, bât cứ long nhân nào cũng phải chấp hành mà không được ý kiến.
Nhưng, thực chất vị trí Long Hoàng này không phải là của nàng, nó chính xác là của anh trai nàng, kẻ mà bây giờ được người trong Tam giới gọi với cái tên Chước Long Đại Đế!
Anh trai nàng và nàng là những long nhân đầu tiên của Long tộc, nhưng anh trai nàng đã chọn rời khỏi tộc phi thăng Thượng giới, trở thành Đại Đế, Long tộc vì chuyện này mà xem anh trai nàng là một kẻ phản bội, họ từ chối sự tồn tại của anh trai nàng, lúc đó, nàng hụt hẫng lẫn hoang mang không biết nên làm thế nào, nên quyết định ra sao, nàng hoàn toàn mất phương hướng.
Gánh vác trọng trách nặng nề mà anh trai nàng bỏ lại, dần dà ý chí nàng trở nên vững vàng hơn, nàng trở nên lạnh lùng, nghĩ gì làm đó, tất cả là vì tộc nhân của nàng.
Việc nàng đồng ý để Long tộc đi theo Vương Nhất Tự cũng là nàng lo nghĩ cho tương lai sau này của long tộc.
Long tộc Đại lục là do nàng tạo ra kết giới che giấu khỏi những giới vực khác, Thiên địa linh khí ở Long tộc Đại lục cũng không quá dồi dào, long nhân tộc sẽ không thể nào phát triển được nếu như cứ ở mãi chỗ này.
Bản thân nàng chính là ví dụ, Long Hân Di, nàng tuy là Long Hoàng của Long tộc, nhưng tu vi cảnh giới cũng chỉ dừng là ở Long Thánh đỉnh phong, nàng không thể nào bước lên thêm một bước nữa cho dù cố gắng cách mấy.
Nàng muốn, rất muốn tấn thăng lên Long Đế, nhưng lại không hề muốn một chút nào!
Đã rất lâu rồi, nàng gánh trọng trách của cả long tộc trên vai, nàng lo sợ rằng nếu như một ngày nào đó nàng không còn dẫn dắt Long tộc thì tộc nhân của nàng sẽ như thế nào.
Giao lại cho ba tên long vương kia?
Nàng vốn là không tin tưởng ba long nhân bọn hắn có thể thay nàng gánh lấy trọng trách dẫn dắt cả tộc!
"Tốt a!
Rất có tiền đồ a!"
Vương Nhất Tự hài lòng.
"Bây giờ có thể đưa ra Đại Mẫu Thiên Linh thạch chưa?"
'Nói ngắn nói dài, ngươi cũng chỉ là muốn có Đại mẫu Thiên linh thạch mà thôi!!!'
Ba long vương cùng đám long nhân phía sau trong lòng gào thét lén.
"Đại Mẫu Thiên Linh thạch ở đây..."
Long Hân Di nói, sau đó vận khí lực triệu hồi ra một viên linh thạch to bằng hai bàn tay người lớn óng ánh ngũ quảng chói lọi.
Viên linh thạch lơ lửng giữa không trung, xung quanh tỏa ra hào quang bảy màu lung linh, mang lại cảm giác bình yên và ấm áp cho những kẻ đang nhìn vào.
"Thật...đẹp..."
Hoa Vi Nghi cảm thán.
"Ra đây là Đại Mẫu Thiên linh thạch...cũng có chút khí chất a...."
Vương Nhất Tự thản nhiên nói, sau đó liền thu nó vào không gian giới chỉ, hành động rất là nhanh gọn dứt khoát.
"Long tộc các ngươi cũng tập trung lại đây!
Cùng theo bản tọa về Nhân giới!"
Vương Nhất Tự nói với Long Hân Di.
Vài phút sau.
Tất cả tộc nhân Long tộc đều tập trung lại.
Cả thảy gần ngàn long nhân, nam có, nữ có, già có, trẻ con cũng có.
"Để ta mở kết giới, tất cả cùng tiến về Nhân giới..."
Long Hân Di nói đám long nhân phía sau nàng.
"Không cần phiền phức vậy đâu!
Bản tọa có cách nhanh hơn nhiều!
Nghi Nghi, làm phiền nàng!"
Vương Nhất Tự nói.
"Vâng!"
Hoa Vi Nghi gật đầu, liền thi triển ra trận pháp dịch chuyển.
Trong chớp mắt vòng tròn trận pháp bao phủ cả ngàn long nhân tộc trước ánh mắt kinh ngạc của Long Hân Di.
'Trận pháp đại sư...?
Không...
Với cái trận pháp bao phủ cả ngàn người thế này...đến ngay cả trận pháp đại sư mạnh nhất của Long tộc...cũng không thể thi triển ra được...
Nhân giới...nhân loại... rốt cuộc là đã phát triển đến mức nào...?
Hay là...Long tộc ta...đã thoái trào...?'
Long Hân Di khổ sở suy nghĩ.
"Về thôi!"
Vương Nhất Tự phất tay.