Chương 187: Sở Vân Vi.
"Ta...đã lấy cái gì...của các ngươi chứ...?"
Nữ nhân bí ẩn nghiêng đầu tỏ vẻ ngốc trệ hỏi Vương Nhất Tự.
"Là Dạ Thảo Liên Hoa!"
"Dạ Thảo... Liên Hoa...?
Ngươi là đang nói đến...Dạ Thảo Liên Hoa...?!!"
Nữ nhân bí ẩn nhăn mặt hỏi.
"Đúng vậy, chính là nó!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Nói...mau nói ta biết...hai người các ngươi...tìm thấy Dạ Thảo Liên Hoa ở đâu...?!!"
Vương Nhất Tự trở nên khó hiểu trước thái độ gấp gáp của nữ nhân bí ẩn kia, nếu như nàng ta là kẻ đã đoạt lấy Dạ Thảo Liên Hoa từ lúc cả hai đến đây thì nàng đã không hỏi câu này.
Điều này chứng tỏ rằng kẻ đoạt Dạ Thảo Liên Hoa là một kẻ khác, và ở nơi này vẫn còn ít nhất là một người nữa.
"Dạ Thảo Liên Hoa...nằm ở Phụng Hoàng Cổ trấn...tại Lạc Vẫn Đảo...bọn ta là tìm thấy nó ở đó..."
Liễu Doanh bất ngờ lên tiếng đáp lại câu hỏi của nữ nhân bí ẩn.
"Hôm nay...đúng lúc Dạ Thảo Liên Hoa nở ra...khi ta chạm vào nó vô tình đã khởi động một cổng không gian...ta và hắn...bị cổng không gian hút vào và xuất hiện ở chỗ này..."
Liễu Doanh giải thích.
"Ngươi... ngươi...lời ngươi nói là thật...?"
"Lời ta nói hoàn toàn là thật!"
Liễu Doanh gật đầu.
"Thật... thật sự...
Ha ha ha...!
Tại sao...?
Tại sao lại như vậy...?!!
Viễn Tín...tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy...?!!"
Nữ nhân bí ẩn cười lớn, nước mắt nàng rơi xuống, gương mặt nàng hiện lên đau khổ tột cùng.
Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày khi nghe đến cái tên mà nữ nhân bí ẩn kia vừa nhắc tới.
Trong ký ức của hắn, hắn vốn có quen với một kẻ cũng tên là Viễn Tín.
"Cái người tên Viễn Tín kia... không lẽ lại là...Nhị Tuyệt Y Đế...mà người đời hay gọi là...Song Diện Y Thánh...?"
Vương Nhất Tự âm trầm hỏi nữ nhân bí ẩn.
"Song Diện Y Thánh...
Song Diện Y Thánh..."
Nữ nhân bí ẩn không thể nói nên lời, miệng chỉ lắp bắp, nước mắt nàng che kín cả gương mặt.
Liễu Doanh ngốc trệ với tình huống này, nàng hết nhìn sang Vương Nhất Tự, lại ngó qua nữ nhân bí ẩn kia.
"Hai người...đang nói cái gì vậy...sao lại có liên quan đến Song Diện Y Thánh...?"
"Liễu cô nương có lẽ cũng biết đến cái tên này đúng không?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Đúng vậy, trước đây ta rất thường nghe gia gia nhắc đến cái tên này..."
Liễu Doanh gật đầu.
"Theo lời gia gia thì Song Diện Y Thánh là một bậc thần y, không loại bệnh nào là ngài ấy không chữa được, ngay cả bệnh nan y cũng không thể làm khó ngài ấy, ngài ấy được những người theo con đường y đạo tôn sùng làm thánh nhân... nhưng hơn ngàn năm trước ngài ấy đã phi thăng lên Thượng giới..."
"Đó chỉ là một phần của câu chuyện mà thôi!
Thực ra thì...Song Diện Y Thánh thực chất là hai người..."
Vương Nhất Tự âm trầm nói, sau đó nhìn nữ nhân bí ẩn đang quỳ rạp dưới đất trước mặt, nàng ủ rũ thê thảm, điệu bộ đau khổ.
"Nếu bản tọa không lầm thì tên của ngươi là Sở Vân Vì, đúng chứ?"
Nữ nhân bí ẩn giật mình, ánh mắt đẫm lệ nhìn Vương Nhất Tự.
"Ngươi... ngươi tại sao... lại... lại biết tên của ta...?"
"Bản tọa không những biết tên của ngươi, bản tọa còn biết cả chuyện của ngươi, kể cả những chuyện về ngươi mà ngươi không biết!
Sở Vân Vi, nương tử của Viễn Tín, và cũng là Song Diện Y Thánh!"
Sở Vân Vi thẫn thờ, ngơ ngẫn nhìn Vương Nhất Tự.
"Haiz...
Không ngờ ở nơi này lại gặp được nương tử của người quen..."
Vương Nhất Tự thở dài một cái, hắn sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt Sở Vân Vi, thái độ nghiêm túc nói.
"Nói ra chỉ sợ ngươi không tin, nhưng bản tọa vốn quen biết với phu quân của ngươi..."
'Tên nam nhân này...hắn quen biết chàng ấy...?
Nhưng mà...sao lại có thể chứ...?
Chàng ấy đã phi thăng thượng giới hơn ngàn năm trước rồi cơ mà...'
Sở Vân Vi khổ sở nghĩ ngợi.
Đứng bên cạnh, Liễu Doanh cũng là một mực thắc mắc một mực nghi vấn.
Vương Nhất Tự sau đó lấy ra hai cái ghế từ không gian giới chỉ liền ngồi xuống, hắn cũng ra hiệu cho Liễu Doanh cùng ngồi.
Ngay khi Liễu Doanh an tọa, hắn liền hỏi.
"Sở Vân Vi ngươi có thể cho bản tọa biết tại sao ngươi lại bị nhốt ở nơi này không?"
Sở Vân Vi gương mặt bỗng nhăn lại hiện lên uất ức cùng căm phẫn kể lại.
"Đúng như ngươi nói, Song Diện Y Thánh vốn là hai người...
Ta và Viễn Tín cùng theo con đường y đạo, sớm gặp được nhau, vì hợp nhau nên đã kết thành phu phụ, cùng nhau song tu, cùng nhau cứu nhân độ thế, cứu giúp những người cần giúp đỡ, dần dần được người đời xưng tụng bằng cái tên Song Diện Y Thánh.
Nhưng dần dà sau này ta lui về phía sau hỗ trợ cho hắn, vì thế mà sau này người ta cũng chỉ biết đến hắn mà thôi..."
Sở Vân Vi đay nghiến.
"Đến hơn một ngàn năm trước, Viễn Tín hắn, tu vi cảnh giới đã bước vào Bán Đế, hắn sau khi vượt qua lôi kiếp thành công bước vào Võ Đế, những tưởng hắn sẽ giúp ta cùng tấn thăng lên Võ Đế để cùng nhau phi thăng Thượng giới...
Nhưng mà thật không ngờ...hắn ta...hắn ta lại tàn nhẫn xuống tay với chính nương tử của mình...
Ta vì không phòng bị...bị hắn đánh trọng thương...sau đó bị hắn nhốt vào trong không gian này..."
Nói đến đây, nước mắt Sở Vân Vi trực ứa ra.
"Nhưng thật không ngờ... không ngờ tên nam nhân tệ bạc khốn nạn như hắn... lại sử dụng...Dạ Thảo Liên Hoa để mà phong ấn ta..."
"Theo như ngươi nói, Dạ Thảo Liên Hoa vốn là thuộc về Viễn Tín?"
Vương Nhất Tự hỏi xen vào.
"Ta...và hắn là song tu...Dạ Thảo Liên Hoa vốn là kết tinh trong quá trình song tu của bọn ta..."
Sở Vân Vi đáp lời.
"Nói như vậy...Dạ Thảo Liên Hoa không phải là thiên địa chi bảo..."
Liễu Doanh khẽ lên tiếng.
"Đó là do người đời không biết nên mới truyền miệng nhau như vậy mà thôi..."
Sở Vân Vi lắc đầu.
"Nhưng là...Dạ Thảo Liên Hoa vẫn có khả năng cải tử hoàn sinh, đúng chứ?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Đúng là vậy!"
Sở Vân Vi gật đầu đáp.
"Ta và Viễn Tín vốn là Y Thánh, mục tiêu của cả hai đều là cứu nhân độ thế...vì thế mà Dạ Thảo Liên Hoa khi kết tinh ra đều là mang ý chí và ước muốn của cả hai người bọn ta..."
"Vậy là ngươi bị chính phu quân của mình hãm hại...bị nhốt ở đây đã hơn ngàn năm...
Vì thế mà ngươi mới có oán khí ngút trời như thế...?
Vì thế mà ngươi mới căm ghét nam nhân đến như vậy...?
Đúng không?"
Sở Vân Vi khẽ gật đầu, ánh mắt nàng từng tia đau khổ hiện lên.
Bị chính phu quân của mình phản bội suýt chút nữa đến tính mạng cũng không còn, bị chính phu quân của mình giam cầm một chỗ cả ngàn năm, bất cứ ai cũng sẽ trở nên giống như nàng mà thôi.
"Viễn Tín...hắn bây giờ...chắc là đang ở Thượng giới...tận hưởng cái cuộc sống mà hắn hằng mong ước nhỉ...?"
Sở Vân Vi nhìn Vương Nhất Tự hỏi.
Nhưng Vương Nhất Tự lại đáp lại câu hỏi của nàng bằng một cái lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
"Sở Vân Vi ơi là Sở Vân Vi, uổng công ngươi được người đời xưng tụng với cái tên Y Thánh, rốt cuộc ngươi cũng chỉ là một nữ nhân mù quáng là nạn nhân của cái thứ gọi là tình mà thôi!"
"Ngươi...tại sao lại nói như vậy...?"
Sở Vân Vi ngơ ngác hỏi.
"Viễn Tín, hắn sau khi phi thăng lên Thượng giới đã trở thành một trong Thập Đại Đế, lấy hiệu là Nhị Tuyệt Y Đế!
Ngươi có biết ý nghĩa của cái tên này không?"
"...."
Sở Vân Vi.
"Nhất Tuyệt, tuyệt giao, không giao thiệp với bất kỳ một ai!
Nhị Tuyệt, tuyệt tình, không có tình cảm với bất kỳ một ai!
Ngươi nghĩ một tên như thế sẽ tận hưởng cuộc sống như thế nào?"
"....."
Sở Vân Vi.
"Hơn ngàn năm trước bản tọa tình cờ quen biết được hắn, bản tọa với hắn khá là hợp nhau cũng vì thế mà trở thành bạn tri giao.
Nhưng hắn, tên Viễn Tín này tuy là y thuật như thần lại không thể cứu được bản thân hắn..."
Vương Nhất Tự chậm rãi kể.
"Ý...ý ngươi là sao...?"
Sở Vân Vi ngập ngừng hỏi.
"Hắn, không những là thần y mà còn là một tiên tri!
Hắn có thể nhìn thấy những chuyện sẽ xảy đến trong tương lai, vì thế nên cho dù hắn có là Đại Đế đi chăng nữa thì thọ mệnh của hắn cũng không thể quá nhiều...
Một ngàn năm trước...Viễn Tín...hắn đã tạ thế..."
Vương Nhất Tự sầu não nói.
"Ngươi...nói gì...?
Không... không thể nào...hắn ta làm sao mà có thể chết được cơ chứ...?!!
Không!
Ngươi là đang gạt ta!
Ta là nương tử của hắn...ta tại sao lại không biết được...hắn là một tiên tri cơ chứ?!!
Là ngươi đang gạt ta có đúng không?!!"
Haiz...
Vương Nhất Tự thở dài một cái, dáng vẻ trở nên buồn.
"Viễn Tín không nói cho ngươi chuyện hắn là tiên tri để ngươi không phải lo lắng, muộn phiền, để ngươi có thể được vui vẻ mỗi ngày...đây là hắn nghĩ cho ngươi!"
"Nghĩ cho ta?!!
Hắn nghĩ cho ta mà lại phản bội ta?!!
Lại giam cầm ta ở nơi này một ngàn năm?!!"
Sở Vân Vi hét lớn.
"Đó là vì hắn muốn ngươi phải hận hắn, hắn muốn ngươi phải ghét bỏ hắn!"
"Tại sao chứ hả?!!"
"Đơn giản thôi"
Vương Nhất Tự giơ ngón tay chỉ về phía Sở Vân Vi.
"Vì hắn không muốn ngươi chứng kiến cái chết của hắn!
Hắn muốn ngươi tiếp tục sống!
Cho dù là có bị hiểu lầm, có bị ngươi oán hận!"
"Ta không tin!"
Sở Vân Vi nói lớn, như thét vào mặt Vương Nhất Tự.
"Như bản tọa đã nói, Viễn Tín, hắn là một tiên tri, và hắn đã nhìn ra được cái ngày mà Ma Tổ cùng binh đoàn ma nhân của hắn xâm lược Tam giới.
Hắn biết Ma Tổ mạnh đến mức nào, và hắn không muốn thấy ngươi liều mạng với Ma giới, hắn hiểu ngươi, hiểu rất rõ rằng nếu như Ma Tổ đến Nhân giới thì ngươi chắc chắn sẽ chiến đấu đến cùng với ma tộc, và trong cuộc chiến đó, ngươi chắc chắn sẽ chết!
Đó là định mệnh của ngươi!"
Ngưng một nhịp, Vương Nhất Tự lại tiếp tục nói.
"Hắn vì không muốn cái định mệnh ấy xảy ra vì vậy đã giả vờ phản bội ngươi, hắn nhốt ngươi lại chỗ này là để tránh việc ngươi và ma tộc chạm trán với nhau...
Nhưng việc làm đó của hắn đã làm trái quy luật của thế giới này, hắn đã bị Thiên đạo trừng phạt, cái giá phải trả cho việc thay đổi định mệnh của ngươi chính là một nửa thọ mệnh của hắn!
Sở Vân Vi, Viễn Tín, hắn sẵn sàng đánh đổi một nửa thọ mệnh chỉ để cho ngươi được tiếp tục sống!"
"Một ngày trước khi đại chiến giữa Ma giới và Thiên giới xảy ra, hắn đã tâm sự với bản tọa về chuyện của hắn, về ngươi, về cả sự nhớ nhung, cả tình yêu mà hắn nhất mực giữ trong lòng, Sở Vân Vi, ngươi mãi mãi là người mà hắn yêu nhất!
Và...hắn đã chết trong cuộc chiến năm đó!
Hắn dùng cái chết của mình để đổi lấy yên bình cho cả tam giới, hắn hy sinh bản thân để cứu Thiên Hoàng Tôn Hậu để Thiên giới không phải đổi chủ, hắn chết...cũng là để chấm dứt đi sự day dứt của hắn đối với ngươi..."
Vương Nhất Tự lúc này chợt thay đổi âm giọng, trở nên trầm hẳn đi.
"Sở Vân Vi, ngươi bây giờ còn chưa nhận ra hay sao?
Viễn Tín hắn tại sao lại để Dạ Thảo Liên Hoa ở lại Nhân giới, hắn tại sao lại dùng nó để phong ấn ngươi?
Đó là vì hắn đã nhìn thấy trước tương lai!
Hắn biết trước sẽ có người hữu duyên với Dạ Thảo Liên Hoa và đến đây để giải thoát cho ngươi!"
Dừng ở đây, Vương Nhất Tự lấy ra từ không gian giới chỉ một chiếc khăn tay sau đó ném về phía Sở Vân Vi.
"Đây là thứ mà Viễn Tín đưa cho bản tọa trước lúc chết, nó sẽ chứng minh những lời nói vừa rồi của bản tọa hoàn toàn là sự thật!"
Sở Vân Vi hai tay run run đón lấy chiếc khăn tay, nàng liền mở chiếc khăn ra, và rồi, nàng bắt đầu khóc, nước mắt che kín gương mặt nàng rơi xuống chiếc khăn tay màu trắng đã nhuốm máu, ở góc của chiếc khăn tay có thêu hai chữ Sở Vi.
Đây chính là tín vật mà nàng trao cho hắn lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên.
"Viễn Tín....chàng...chàng...sao phải làm như thế...?
Thiếp...hận...chàng...!!
Viễn Tín...sao chàng lại ngu ngốc như thế hả...?!!"
Sở Vân Vi bàn tay siết chặt lấy chiếc khăn tay ôm vào trong lòng, nàng khóc rống lên như đứa trẻ lên ba, tiếng khóc của nàng chất chứa đầy đau khổ cùng với sự hối hận...
Nàng hối hận vì đã không nhận ra sớm hơn...
Nàng hối hận vì đã hiểu lầm và oán giận phu quân của nàng...
"Viễn...Tín....aaaaaaa....!!"
Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh lúc này ánh mắt cùng là thương cảm nhìn Sở Vân Vi, cả hai khẽ lắc đầu tiếc thương cho cặp vợ chồng từng là đỉnh phong của Nhân giới.
"Hỏi thế gian tình là gì?"
Vương Nhất Tự âu sầu.
"Chủ nhân, ta vừa quét qua một lượt không gian này, ngoài ba người hiện có mặt ở đây thì không còn một ai khác cả!"
Ngay lúc này hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Vương Nhất Tự hai chân mày nhăn lại.
'Nói như vậy...khi nãy bản tọa hỏi đến Dạ Thảo Liên Hoa, Sở Vân Vi lại không hay biết hoàn toàn là giả vờ hay sao?'
"Đúng vậy!"
Hệ thống khẳng định.