Tải xuống ứng dụng
52.95% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 179: Chương 179: Tiến vào Phụng Hoàng Cổ trấn.

Chương 179: Chương 179: Tiến vào Phụng Hoàng Cổ trấn.

Chương 179: Tiến vào Phụng Hoàng Cổ trấn.

Oành!

Vương Nhất Tự tay phải nắm chặt, một quyền thôi sơn đấm thẳng vào mặt tên giáo chủ Trường Sinh giáo khiến hắn văng ra xa mười mấy thước lưng đập mạnh vào một tảng đá to làm nó nứt vỡ.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó tên giáo chủ Trường Sinh giáo liền đứng dậy, gương mặt méo mó của hắn sau khi lãnh trọn một quyền kia liền hồi phục ngay lập tức như chưa có gì xảy ra.

"Tốc độ phục hồi quả thật nhanh hơn hẳn đám lâu la khi nãy a."

Vương Nhất Tự thản nhiên nhận xét.

Phàm là kẻ khác lãnh trọn một quyền của Vương Nhất Tự thì đã sớm hồn lìa khỏi xác, nhưng tên giáo chủ Trường Sinh giáo lại là một thây ma một cái thân xác rỗng tuếch bị Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú điều khiển, hắn không cảm thấy đau đớn, không có bất kỳ cảm xúc nào, và hắn không thể bị giết dưới bất cứ đòn tấn công nào, cách duy nhất có thể giết được hắn là phải tìm ra được nơi mà Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú đang ký sinh bên trong hắn và giết chết nó.

Tên giáo chủ Trường Sinh giáo khi vừa đứng dậy liền lập tức vận khí lực tập trung nơi hai bàn tay trực tung ra chưởng pháp đánh tới đám người Thương Sơn phái.

Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú bên trong hắn là Nhị giai yêu thú vì thế mà nó có thể suy nghĩ, vừa rồi nó đã quá khinh địch khi tiếp cận đám người Thương Sơn phái, nhưng lần này nó đã lựa chọn một phương án khác, đó chính là tấn công từ xa.

Tên nhân loại kia rất mạnh nhưng bên cạnh hắn còn có những kẻ khác yếu hơn rất rất nhiều, và cái cơ thể mà nó đang chiếm hữu thực lực được xem là đỉnh tiêm ở Nhân giới này, nếu như dồn hết linh lực vào chưởng pháp để tấn công từ phía xa thì cho dù tên nhân loại kia có đón đỡ được, chưa chắc những kẻ phía sau có thể chịu đựng được dư chấn của những đòn tấn công của nó, và, tên đó cũng chỉ là con người mà thôi, linh lực của hắn sẽ dần cạn kiệt, sức lực cũng sẽ dần hao mòn, còn nó, với lượng yêu khí dày đặc xung quanh như vậy nó có thể hấp thụ và bổ sung yêu khí cho cơ thể này liên tục.

Đây sẽ là trận chiến càng kéo dài càng có lợi cho nó.

Lý thuyết là như thế nhưng thực tế thì lại hoàn toàn khác hẳn.

Yêu thú dù mạnh đến đâu, dù cho có linh trí có thể suy nghĩ như con người thì cũng chỉ là yêu thú, không thể nào so sánh được với con người.

Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú nó không hề nhận ra được sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên.

Bộp!

Đến khi nó chuẩn bị xuất chưởng thì Vương Nhất Tự đã xuất hiện trước mặt bàn tay chộp thẳng vào mặt tên giáo chủ Trường Sinh giáo mà nhấn ngược ra sau.

Oành!

Vương Nhất Tự hành động quá nhanh, nhanh đến mức hắn di chuyển tựa như là dịch chuyển tức thời, tên giáo chủ Trường Sinh giáo còn không kịp phản ứng, không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đầu hắn đã bị nhấn xuống đất.

"Nếu như cơ thể ngươi có thể phục hồi ngay lập tức vậy thì để bản toạ đốt ngươi thành tro xem xem ngươi hồi phục lại như thế nào!"

Vương Nhất Tự dứt lời liền bàn tay bao quanh bởi một ngọn lửa màu đen hắc ám, ngọn lửa liền lập tức lan sang mặt tên giáo chủ Trường Sinh giáo sau đó chớp mắt cả cơ thể hắn chìm trong ngọn lửa.

Aaaaaaaaa!

Tên giáo chủ Trường Sinh giáo hét lớn hay nói chính xác hơn là Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú đang điều khiển cơ thể hắn đang la hét, hắn hết lăn qua bên này rồi lại lăn qua bên kia, cố gắng ma sát cơ thể với mặt đất hòng dập đi ngọn lửa màu đen kia, nhưng vô vọng, ngọn lửa này không thể nào bị dập tắt được.

Chỉ vài cái chớp mắt sau đó, cả cơ thể giáo chủ Trường Sinh giáo bị Hắc Viêm Hoả nuốt chửng cùng tiếng hét thất thanh của hắn.

Cơ thể tên giáo chủ Trường Sinh giáo từ từ bị thiêu đốt thành tro theo đúng nghĩa đen trước sự kinh hoàng của Cửu Trôn Đẳng, U Linh Nhị Lão cùng sự hoang mang đến cực độ tràn ra trong ánh mắt của sư đồ Trác Hồng Quân và Lý Mộng Vân.

Rộp!

Vương Nhất Tự chân phải giẫm lên cái xác đã cháy đen của tên giáo chủ Trường Sinh giáo khiến nó vỡ vụn ra.

"Đây là thứ mà ngươi nghĩ rằng có thể xoay chuyển cả Nhân giới hay sao?"

Vương Nhất Tự hỏi trống không, nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều biết Vương Nhất Tự đang hỏi đến ai.

"Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tiêu diệt Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú.

Chúc mừng chủ nhân nhận được phần thưởng:

- Hoàn Hồn Đan x1.

- Thần khí Bích Nguyệt Vân Sương

- Năm vạn điểm cống hiến môn phái.

- Hai trăm vạn kim tệ.

Phần thưởng tự động chuyển tới không gian giới chỉ."

Hệ thống hiện lên thông báo.

'Ồ, chỉ là tiêu diệt một con Nhị giai yêu thú mà phần thưởng lại hậu hĩnh như vậy?'

Vương Nhất Tự tay nâng cằm xuýt xoa.

"Vì đây là nhiệm vụ ẩn, chỉ kích hoạt khi chủ nhân gặp phải những tình huống đặc biệt, phần thưởng cũng là ngẫu nhiên, xin đừng thắc mắc!"

Hệ thống dửng dưng đáp lại lời Vương Nhất Tự.

'....'

'Một... một đòn...miễu sát Mộng Yểm Mộc Linh Yêu Thú...

Ta...ta... rốt cuộc là đã...đụng trúng...đại nhân vật nào thế này...?!!'

Cửu Trôn Đẳng cả người lúc này run lên vì sợ, gương mặt hắn cùng với hai tên U Linh Nhị Lão hiện tại trắng bệch cắt không còn giọt máu nào.

Ngay cả một Ngụy Võ Đế còn bị một chiêu đốt thành tro bụi thế kia thì với thực lực Yêu Thánh của ba tên bọn chúng cũng chỉ như là sâu kiến mà thôi, tùy ý để cho Vương Nhất Tự giẫm chết.

Bây giờ bỏ chạy có còn kịp hay không?!!

Chạy?

Chạy bằng cách nào chứ?!!

Bọn chúng chỉ cần động đậy một chút là đi gặp lão Diêm Vương ngay, ở đó mà chạy với chẳng trốn.

"Bây giờ thì đến lượt các ngươi chứ nhỉ?"

Vương Nhất Tự quay qua hỏi thẳng tên Cửu Trôn Đẳng khiến hắn cùng U Linh Nhị Lão giật thót tim.

Cả ba tên vội vàng đáp xuống đất sau đó quỳ mọp xuống khẩn trương.

"Đại...đại nhân...xin tha mạng..."

"Bọn ta...bọn ta cũng chỉ làm theo lời của kẻ khác...lại không biết....ở Nhân giới còn có người mạnh như đại nhân...đã đắc tội với người....xin người hãy tha cho bọn ta một mạng...!!!"

Cửu Trôn Đẳng cùng U Linh Nhị Lão khẩn khoản cầu xin.

"Cả ba tên chết tiệt các ngươi âm mưu chiếm đoạt Nhân giới, lại đả thương đồ đệ bảo bối của bản toạ, và trên hết, các ngươi chính là kẻ đã diệt đi tộc nhân của nương tử bản toạ, bây giờ các ngươi lại cầu xin tha mạng?

Các ngươi nghĩ bản toạ sẽ tha cho các ngươi hay sao?!"

Vương Nhất Tự nhíu mày âm trầm hỏi.

'Nương tử...?!!

Hắn...hắn không phải là đang nói đến Mị Yêu Vương đó chứ...?!!

Nếu... nếu...hắn là...là... tên đó... không lẽ...?!!'

Cửu Trôn Đẳng tâm thần chấn kinh liên tưởng đến quá khứ, hắn nhớ đến tên nam nhân đã một mình khuynh đảo cả Yêu giới, tên nam nhân đó sau này trở thành Yêu Hoàng và là phu quân của Mị Yêu Vương.

Cả người Cửu Trôn Đẳng ướt đẫm mồ hôi, hắn nghĩ thôi đã thấy lạnh cả sống lưng.

Không ngờ kẻ được cho rằng đã chết lại xuất hiện ở Nhân giới này, và cũng thật là xui xẻo khi Cửu Trôn Đẳng hắn lại đụng phải người không nên đụng tới này.

Xẹt!

Bịch!

Bịch!

Cửu Trôn Đẳng còn đang mãi suy nghĩ thì Mộc Phiến La đã xuất hiện trước mặt hắn lúc nào không hay, trên tay nàng là thanh Huyết Thù Cuồng đao với lưỡi đao đang nhỏ giọt màu máu.

Cửu Trôn Đẳng tâm thần đang hoảng sợ còn chưa bắt kịp được tình huống gì vừa xảy ra thì đầu của U Linh Nhị Lão đã lắn lông lốc dưới đất trước mặt hắn.

"Mị...Mị Yêu Vương..."

Cửu Trôn Đẳng miệng lắp bắp.

Hắn bây giờ đã hoàn toàn mất đi cái khí thế tự tin khinh người lúc trước, giờ đây hắn giống như là cá nằm trên thớt, run rẩy, sợ hãi trực chờ người khác phanh thây mà không hề có một chút kháng cự nào.

Đúng hơn là hắn muốn kháng cự, hắn muốn bỏ chạy, nhưng hắn không thể làm được.

Tên nam nhân kia là một tồn tại vượt xa những gì hắn tưởng tượng được, trận chiến năm xưa ở Yêu giới hắn đã tận mắt chứng kiến sức mạnh đó, và ký ức đó hắn không thể nào quên được, nỗi sợ ăn sâu vào trong tiềm thức của hắn.

"Tha cho ngươi một mạng?!

Lúc ngươi đánh giết vào Huyết Thù động, ngươi có nghĩ rằng sẽ tha cho họ hay không?!!

Ngay cả người già, ngay cả trẻ con, ngươi cũng không bỏ qua, vậy mà bây giờ lại cầu xin tha mạng?!

Mạng chó của ngươi không đáng để tha thứ!!"

Mộc Phiến La gằn giọng, cơn giận bộc phát ra tất cả dồn nén vào thanh đại đao trên tay.

Nàng vung đao lên trực chấm dứt sinh mạng tên yêu nhân khốn nạn trước mặt, thì trong giây phút ấy Cửu Trôn Đẳng lợi dụng sơ hở bất ngờ vung cây quạt trong tay hắn hòng tung ra ám khí đả thương Mộc Phiến La.

Cửu Trôn Đẳng, hắn bây giờ chỉ muốn sống, hắn sẽ làm mọi cách để có thể giữ được mạng.

Chó cùng dứt dậu.

Trong khi đám người Thương Sơn phái lo lắng cho thương tích của Mị Yêu Vương thì hắn sẽ nhân cơ hội đó mà trốn thoát.

Khựng!

Nhưng đó là Cửu Trôn Đẳng nghĩ như vậy.

Hắn còn chưa kịp ra tay thì đã bị một lực lượng khống chế khiến hắn không thể nào cử động được.

Nhất cử nhất động của Cửu Trôn Đẳng sớm đã bị Vương Nhất Tự chú ý, việc hắn muốn dỡ trò là điều không thể nào có thể xảy ra.

Roạt!

Huyết Thù Cuồng đao trên tay Mộc Phiến La chém xuống rất dứt khoát không một chút do dự nào, một đao hạ xuống chém phăng đi cái đầu của Cửu Trôn Đẳng.

Mộc Phiến La đứng đó, tay run run nắm chặt lấy thanh đại đao, ánh mắt nàng nhìn theo cái đầu của Cửu Trôn Đẳng đang nằm lông lốc dưới đất.

"Lão lão...mọi người...ta đã trả thù cho mọi người...mọi người có thể an nghỉ được rồi..."

Mộc Phiến La nghẹn ngào nói.

"Phiến La...nàng không sao chứ?"

Vương Nhất Tự đi đến chỗ Mộc Phiến La, dịu dàng quan tâm nàng.

Liền sau đó cả Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi, và bốn tên đệ tử cũng đến gần.

"Thiếp... không sao...

Chỉ là có hơi xúc động một chút..."

Mộc Phiến La nhẹ nhàng đáp.

"Phiến La muội, thù của đồng tộc đã được trả, bọn họ cũng đã có thể yên tâm mà  yên nghỉ, muội cũng đừng quá đau buồn..."

Trương Tố Tố an ủi.

"Đúng rồi Phiến La tỷ...tỷ còn có bọn muội...là người thân của tỷ..."

Hoa Vi Nghi thêm vào.

Bốn đệ tử đều gật đầu đồng ý với hai sư nương của mình, ánh mắt trìu mến nhìn Mộc Phiến La.

"Đa... đa tạ...mọi người..."

Mộc Phiến La ngập ngừng đáp lại sự quan tâm của mọi người.

Tuy nói rằng Cửu Trôn Đẳng, kẻ tàn sát Huyết Thù Yêu tộc đã chết, nhưng kẻ chủ mưu đứng đằng sau vẫn chưa bị xử lý, mối thù của Mộc Phiến La mới chỉ báo được một nửa, chỉ khi nào chính tay nàng giết chết hai tên Vô Diện Vương và Man Nhược Vương, lúc ấy mối thù này mới hoàn toàn được trả xong.

"Vương chưởng môn, các ngươi...các ngươi rốt cuộc là ai?!!"

Lúc này, Trác Hồng Quân nhịn không được nữa bất chợt lên tiếng xé tan bầu không khí cảm động của đám người Thương Sơn phái.

"Một Yêu Thú Nhị giai thực lực Ngụy Võ Đế cùng hai Yêu Thánh, một Yêu Hoàng, cứ thế nhẹ nhàng bị các ngươi giết chết như vậy...?!!

Người của Thập lưu môn phái làm sao có thể làm ra được những việc như thế cơ chứ?!!

Vương chưởng môn, xin hãy nói thật cho ta biết, các người rốt cuộc là ai?!!"

Kiều nhi cùng Lý Mộng Vân đứng cạnh  cũng một mặt nghi hoặc giống như Trác Hồng Quân.

'Gì mà Thập lưu môn phái?

Rõ ràng là gạt người!

có cái Thập lưu môn phái nào lại giống như này cơ chứ?!!'

Liễu Doanh tay nâng cằm suy nghĩ, ánh mắt cẩn thận quan sát đám người Thương Sơn phái.

Từ lúc gặp phải đám người này, nàng luôn cảm thấy có gì đó rất kì lạ mà nàng không tài nào giải thích cho được.

"Haiz..."

Vương Nhất Tự thở dài một cái, ngón tay day lên trán tỏ vẻ bất lực.

"Trác trưởng lão, bản toạ không có thời gian mà giải thích với các ngươi, đợi sau này ngươi gia nhập Thương Sơn phái ta mọi chuyện sẽ rõ..."

"Chúng ta tiến vào trong thôi"

Hắn nói với mấy vị nương tử cùng đám đệ tử.

Vương Nhất Tự sau đó quay lưng bước đi về phía cổng trấn trực tiến vào thì bị Liễu Doanh ở phía sau lên tiếng ngăn lại.

"Vương chưởng môn, ngươi định cứ thế tiến vào Phụng Hoàng Cổ trấn?"

"Không được sao?"

Vương Nhất Tự ngốc trệ quay lại nhìn Liễu Doanh hỏi.

"Tất nhiên là được!

Nhưng mà..."

Liễu Doanh ngập ngừng.

"Nhưng thế nào?"

Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày.

"Vương chưởng môn tiến vào trong đó sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng nếu như Vương chưởng môn muốn lấy được Dạ Thảo Liên Hoa thì lại là một vấn đề rất lớn.

Dạ Thảo Liên Hoa được canh giữ bởi hai con Ma thú cực kỳ khó chịu, ta và gia gia lúc trước từng nhiều lần cố gắng tiếp cận nhưng đều thất bại.

Nếu như không có sẵn kế hoạch, thì việc lấy được hoa là điều không thể!"

Liễu Doanh giải thích.

"Chỉ là hai con Ma thú thôi mà, có chưởng môn ở đây cho dù là hai trăm hay hai ngàn con cũng không thành vấn đề "

Lục Thiên Cầm lạnh lùng chen ngang cuộc nói chuyện.

Vương Nhất Tự liền đưa tay ra hiệu cho Lục Thiên Cầm ngừng lại, sau đó ôn tồn hỏi Liễu Doanh.

"Liễu cô nương, ý cô nương là gì khi nói hai Ma thú đó cực kỳ khó chịu?"

Haiz...

Liễu Doanh thở dài một cái.

"Hai Ma thú đó có một con có khả năng dịch chuyển không gian, chỉ cần đến quá gần khu vực Dạ Thảo Liên Hoa lập tức sẽ bị dịch chuyển ra lại chỗ này..."

"Ồ, còn có loại Ma thú như thế sao?"

Vương Nhất Tự tay nâng cằm, gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn sau đó quay người bước đi, giơ tay ra hiệu cho đám người.

"Đi thôi, chúng ta tiến vào trong!

Để bản toạ xem xem rốt cuộc hai Ma thú đó lợi hại đến mức nào!"

Liễu Doanh khoé miệng giật giật nhìn vào bóng lưng đám người không sợ sống chết.

Người tự tin thì nàng đã gặp qua nhiều, nhưng tự tin thái quá như này cũng là lần đầu mới gặp được.

Đây là tự tin hay là ngu ngốc đây?

Nàng tự hỏi bản thân, sau đó cũng vội vã đi theo đám người Thương Sơn phái.


Load failed, please RETRY

Tình trạng nguồn điện hàng tuần

Rank -- Xếp hạng Quyền lực
Stone -- Đá Quyền lực

Đặt mua hàng loạt

Mục lục

Cài đặt hiển thị

Nền

Phông

Kích thước

Việc quản lý bình luận chương

Viết đánh giá Trạng thái đọc: C179
Không đăng được. Vui lòng thử lại
  • Chất lượng bài viết
  • Tính ổn định của các bản cập nhật
  • Phát triển câu chuyện
  • Thiết kế nhân vật
  • Bối cảnh thế giới

Tổng điểm 0.0

Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
Bình chọn với Đá sức mạnh
Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
Stone -- Power Stone
Báo cáo nội dung không phù hợp
lỗi Mẹo

Báo cáo hành động bất lương

Chú thích đoạn văn

Đăng nhập