Tải xuống ứng dụng
48.87% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 173: Chương 173: Đối mặt hai Võ Hoàng.

Chương 173: Chương 173: Đối mặt hai Võ Hoàng.

Chương 173: Đối mặt hai Võ Hoàng.

"Lúc trước...ta nhìn thấy bọn chúng...bắt giữ rất nhiều người, là những người dân sống ở những hòn đảo xung quanh đây, nam có...nữ có...già trẻ cũng có...

Bọn họ bị người của Trường Sinh giáo... nhốt vào trong cũi và chuyển đến đây..."

Liễu Doanh rùng mình kể lại.

"Ban đầu...ta không biết bọn chúng định làm gì... thế là ta đã theo dõi bọn chúng...

Không... không ngờ... bọn chúng bắt người đến đây để...để giết họ...máu... bọn chúng dùng máu của những người vô tội đó...để mà...vẽ ra những thứ kì lạ khắp xung quanh Phụng Hoàng Cổ trấn...

Ta không biết chúng đã... giết bao nhiêu người... nhưng mà... từ tường thành đến khắp mặt đất xung quanh trấn đều...đều thấm đỏ máu của những người dân vô tội kia..."

Khoé mắt Liễu Doanh ươn ướt khi nhớ lại những cảnh tượng kinh khủng kia.

"....."

Đám người Thương Sơn phái trầm mặc hẳn đi với câu chuyện của Liễu Doanh.

"Khốn kiếp!

Đám súc vật đó dám làm ra những chuyện thiên lý bất dung như thế sao?!!

Ta...ta phải tự tay giết chết tất cả bọn chúng!!!"

Lý Mộng Vân phẫn nộ, cả người run lên vì tức giận.

"Có lẽ dị tượng xung quanh Lạc Vẫn đảo chỉ là để che mắt người khác...mục đích thật sự của bọn chúng chính là bắt người dân để hiến tế...

Nhưng...bọn chúng hiến tế cho thứ gì cơ chứ?!!"

Âu Dương Kiệt trầm tư suy nghĩ.

"Không phải là hiến tế, là trận pháp!"

Lục Thiên Cầm nhận xét.

"Khi ta còn là thánh nữ của Ma thần tông, những trận pháp ma đạo sử dụng máu để thi triển vốn là không ít..."

"Nếu như là vậy...xem ra mọi chuyện còn lớn hơn so với tưởng tượng của chúng ta..."

"Nhưng mà, ta có một nghi hoặc..."

Lục Thiên Cầm quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Liễu Doanh âm trầm hỏi.

"Liễu cô nương, Trường Sinh giáo theo như lời cô nương nói vốn là người đông thế mạnh, Lạc Vẫn đảo này cũng không phải là lớn lắm, vậy tại sao một Võ đồ như cô nương lại có thể tránh được bọn chúng?

Không lẽ, bọn chúng là muốn bỏ qua cho cô nương?"

Lời này khiến cả đám một phen giật mình, cả thảy ánh mắt đều tập trung lên người Liễu Doanh.

"Ta...ta không biết...từ trước đến nay...bọn chúng đều không hề để ý đến ta...cho dù là có vô tình đụng phải bọn chúng...bọn chúng cũng vờ như không nhìn thấy ta...

Thiên Cầm cô nương...cô là đang nghi ngờ ta hay sao?"

Liễu Doanh vội vã thanh minh trong sự lo lắng, cả người nàng khẽ run lên đừng đợt trước những ánh mắt nghi hoặc đang hướng về mình.

"Hừ...ta chỉ là tò mò một chút, cô nương cũng không cần phải lo lắng như thế!"

Lục Thiên Cầm lạnh nhạt nói.

Lục Thiên Cầm vốn ở Ma thần tông từ nhỏ, những thủ đoạn cùng khả năng quan sát kẻ khác nàng là người giỏi hơn hết tất cả những người ở đây, nàng quan sát từng cử chỉ, từng câu nói của Liễu Doanh, tất cả đều là thật, nữ nhân kia không hề nói dối.

'Nhưng nếu đúng là như thế thì khá kì lạ...'

Lục Thiên Cầm nhíu mày nghĩ ngợi.

"Sư tỷ, có lẽ đám người Trường Sinh giáo này cần máu của dân thường, máu của võ giả là vô dụng đối với chúng...vì vậy mà bọn chúng bỏ qua cho Liễu cô nương..."

Âu Dương Kiệt suy đoán.

"Ừm...cũng có thể là như vậy..."

Lục Thiên Cầm khẽ gật đầu.

"Không... không phải thế!"

Liễu Doanh bất ngờ phủ nhận câu nói của Âu Dương Kiệt.

"Liễu cô nương, ý là...?"

"Trường Sinh giáo... không những bắt dân thường...mà ngay cả võ giả cũng không tránh khỏi...

Vài tháng trước, ta nhìn thấy bọn chúng áp giải những võ giả đến đây...vì tò mò mà ta đã bám theo chúng... những người bị bắt kia hình như là đệ tử của một tông môn nào đó...đến Lạc Vẫn đảo để mà điều tra... cuối cùng đều bị bắt lại..."

Liễu Doanh giải thích.

Lý Mộng Vân giật mình, hai tay run run, ngữ điệu kèm theo hơi thở gấp, vội vàng hỏi.

"Ngươi... ngươi có biết họ...họ là đến từ tông môn nào không?!!"

Liễu Doanh hai chân mày khẽ nhíu lại, nghĩ ngợi trước câu hỏi của Lý Mộng Vân.

"A, ta nhớ rồi!

Đám người đó không ngừng chửi rủa, đe dọa người của Trường Sinh giáo, trong số đó có một tên nam nhân tóc màu lam, hắn đã đỡ cho đồng bạn một kiếm và gục xuống... những lời cuối cùng của tên nam nhân đó hình như là...

Giết bọn ta... Thiên môn Đại học các sẽ không tha cho các ngươi..."

'Là đệ tử của Thiên môn Đại học các?!!'

Mọi ánh mắt lúc này lại đổ dồn lên người Lý Mộng Vân.

"Lý cô nương...xin hãy bình tĩnh..."

Âu Dương Kiệt lên tiếng, nhưng lúc này Lý Mộng Vân đã không còn có thể nghe thấy lời của hắn nữa.

"Tóc...tóc màu lam...?

Thiên môn... Thiên môn Đại học các...?"

Lý Mộng Vân nghiến răng, đôi mắt long lên đỏ ngầu, tay nàng run lên vì giận dữ, bàn tay siết chặt Giáng Ma giản, cả người nàng bộc phát ra bàng bạc là khí tức xen lẫn với sát khí ngùn ngụt, nàng bất chợt đứng thẳng lên quay người về phía lối vào Phụng Hoàng Cổ trấn, gằn giọng hét lớn.

"Trường...Sinh...giáo...!!!

Ta sẽ giết hết tất cả các ngươi!!!"

Dứt lời, Lý Mộng Vân lập tức thi triển thân pháp mang theo cuồn cuộn sát khí, như một con thú hoang phẫn nộ vì bị ép đến đường cùng, nàng lao nhanh đến chỗ đám đệ tử Trường Sinh giáo.

"Đám khốn kiếp các ngươi, đền mạng cho đồng môn của ta!!!"

Lý Mộng Vân gào thét lên trong cơn lửa giận, nàng lúc này hoàn toàn đã mất đi lý trí, đầu óc nàng đã bị sự phẫn nộ đến tột cùng che lấp đi.

Hành động của Lý Mộng Vân chỉ trong tích tắc khiến cho đám người Lục Thiên Cầm không kịp ngăn cản.

"Chết tiệt!

Nha đầu này muốn chết hay sao?!!

Âu sư đệ, chúng ta lên!

Trương Tấn, Lý Liên Hoa, hai người các ngươi ở lại đây bảo vệ Liễu cô nương!"

Lục Thiên Cầm nhăn mặt nói, liền sau đó thi triển thân pháp đuổi theo Lý Mộng Vân.

Âu Dương Kiệt cũng lập tức nhảy theo.

"Cái...cái quái gì kia?!!"

Tên đệ tử Trường Sinh giáo đang đứng gác trước lối vào Phụng Hoàng Cổ trấn nhìn thấy một bóng người đang hung hăng lao đến phía hắn với một tốc độ kinh hoàng, hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp phản ứng với tình huống bất ngờ này thì Lý Mộng Vân đã đến sát trước mặt hắn.

Oành!!!

Lý Mộng Vân cầm chắc Giáng Ma giản, toàn bộ sức lực dồn hết vào hai cánh tay, một đòn bủa từ trên xuống mang theo sức nặng ngàn cân như trời giáng, gây ra một chấn động cực lớn, tên đệ tử Trường Sinh giáo lãnh trọn một đòn chết ngay lập tức.

Nghe thấy tiếng động lớn, tất cả hơn trăm đệ tử Trường Sinh giáo liền lập tức kéo tới bủa vây Lý Mộng Vân, lăm lăm vũ khí trên tay trực chờ lao đến kết liễu kẻ dám to gan giết chết đệ tử Trường Sinh giáo.

Bước ra từ trong đám người một lão già hói đầu chậm rãi bước ra đối mặt với Lý Mộng Vân, lão già này tên là Tôn Thất Thuyết, Tam trưởng lão của Trường Sinh giáo, kẻ nắm quyền điều khiển Tam Sinh Hải Xà Vương bị Lý Mộng Vân giết cách đây không lâu.

Tôn Thất Thuyết tu vi cảnh giới Bát phẩm Võ Hoàng vốn đã nhìn rõ tu vi của Lý Mộng Vân khi nàng xuất hiện, vốn hắn không để một Võ Tôn như nàng vào mắt, cái hắn chăm chăm chú ý đến chính là thứ vũ khí mà Lý Mộng Vân đang cầm, thứ vũ khí đó toát ra một khí tức cực bức người khiến cho hắn phải dè dặt.

'Thứ vũ khí này...nhìn như một thanh kim loại hoen gỉ nhưng lại có thể dễ dàng áp chế được khí tức của ta...

Xem ra đẳng cấp của nó phải là Hoàng phẩm, có khi là Thánh phẩm cũng không chừng...

Thứ vũ khí này ta muốn rồi!'

Tôn Thất Thuyết thầm nghĩ.

"Con chuột nhắt cuối cùng cũng lộ mặt a!

Dám cả gan tùy tiện xông vào Lạc Vẫn đảo, giết chết hung thú khế ước của ta, lại còn giết cả đệ tử Trường Sinh giáo ta,hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!

Tất cả xông lên, giết chết nữ nhân kia cho ta!"

Tôn Thất Thuyết hô lớn ra lệnh cho đám đệ tử.

Lời vừa dứt, liền lập tức trăm tên đệ tử như đàn sói đói mồi hung hăng lao đến chỗ Lý Mộng Vân.

Một Nhất phẩm Võ Tôn cho dù là có trong tay vũ khí Hoàng phẩm Thánh phẩm thì đã sao, đối mặt với trăm tên Võ Sư Võ Tông cùng xông tới một lúc cũng sẽ bị số lượng mài chết mà thôi, đó là Tôn Thất Thuyết nghĩ như thế.

Nhưng mà...

Oành!

Lý Mộng Vân tay phải cầm Giáng Ma giản quét ngang một đường trước mặt tạo ra một xung chấn dữ dội lập tức đánh bay mười mấy tên đệ tử Trường Sinh giáo ra xa, toàn bộ bị một kích đánh cho lục phủ ngũ tạng nát bét hộc máu mà chết, luồng xung chấn ấy lao thẳng về phía trước hướng Tôn Thất Thuyết mà lao đến.

Tôn Thất Thuyết trong khoảnh khắc gương mặt biến sắc, lập tức vận khí lực thi triển ra lớp phòng ngự hòng đón đỡ đạo xung chấn kia, nhưng mà cái hắn không ngờ đến Giáng Ma giản là thứ vũ khí chuyên dùng để phá phòng ngự, với cái lớp phòng ngự do một Bát phẩm Võ Hoàng tạo ra thì trước mặt Giáng Ma giản cũng chỉ như một tờ giấy mà thôi.

"Thất Sắc Vân Lai chưởng!"

Ngay vào lúc xung chấn do Lý Mộng Vân đánh ra sắp đánh vào phòng ngự của Tôn Thất Thuyết thì phía sau hắn lại xuất hiện một lão già với tướng tá cao lớn, thân hình vạm vỡ, gương mặt quắc thước với râu lởm chởm mọc ở cằm, lão già này là Lâm Chấn, Nhị trưởng lão của Trường Sinh giáo.

Lâm Chấn vừa xuất hiện liền lập tức tung ra chưởng pháp, một đạo kình lực xuất ra nơi bàn tay bộc phát ra khí tức thất sắc vần vũ như mây hướng đạo xung chấn đánh tới.

Oành!

Một vụ nổ long trời lở đất phát ra nơi hai loại kình lực va chạm, xung chấn do vụ nổ gây ra hất văng cả đám đệ tử Trường Sinh giáo ra xa, bụi đất mù mịt, ở nơi mà vụ nổ xảy ra mặt đất xuất hiện ra một cái hố lớn.

Tôn Thất Thuyết cùng Lâm Chấn bị đẩy lùi lại mấy thước khoé miệng chảy máu, tựa hồ như cả hai đều bị thương.

Tôn Thất Thuyết nhăn mặt ra vẻ khổ sở, hắn bây giờ đã ý thức được kẻ địch vừa đến không hề dễ đối phó một chút nào, Lâm Chấn là Nhị trưởng lão của Trường Sinh giáo cảnh giới tu vi đã sớm đạt đến Võ Hoàng đỉnh phong, một chưởng vừa rồi là toàn lực xuất ra, ấy thế mà đối phương không mảy may suy suyễn càng không có một chút gì vết thương.

Một Võ Tôn như Lý Mộng Vân vậy mà có thể một chiêu đánh lui hai Võ Hoàng thậm chí còn làm cả hai bị thương, chuyện này thật sự không thể nào xảy ra được.

Nữ nhân này là Lý Mộng Vân mà cũng không phải là Lý Mộng Vân.

Lý Mộng Vân, nàng tâm trí sớm đã bị lửa giận che mất, đây là Giáng Ma giản dùng linh trí của nó thay nàng kiểm soát thân thể, lực lượng vừa rồi bộc phát ra cũng là lực lượng của Giáng Ma giản.

"Lão tam, hai chúng ta liên thủ lại giết chết ả nữ nhân này, tuyệt không để ả ta phá hoại kế hoạch của Trường Sinh giáo ta!"

Lâm Chấn nghiêm nghị nói, tay phải vận khí lực.

"Được, cùng lên!"

Tôn Thất Thuyết gật đầu đồng ý sau đó liền vận hết khí lực tập trung nơi hai cánh tay.

"Ta...ta sẽ giết... tất cả...các ngươi..."

Lý Mộng Vân thanh âm lạnh lẽo lên tiếng, nàng lập tức thi triển thân pháp lượt lướt đến chỗ hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo.

"Thất Sắc Vân Lai chưởng!"

"Toái Cốt chưởng!"

Hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo cùng một lúc xuất ra chưởng pháp hướng Lý Mộng Vân đang lướt đến mà xuất ra, bàng bạc khí tức bao trùm, chưởng khống hóa linh hữu hình một cái đầu lâu màu xanh cao hơn năm thước với hốc mắt rực lên ánh lửa lập loè xanh quỷ dị miệng mở rộng như muốn nuốt chửng mọi thứ, bao xung quanh đầu lâu ấy là hàng loạt thất sắc khí tức.

Chưởng pháp hợp kích của hai Võ Hoàng là không thể nào xem thường được, hai chưởng khống xuất ra mang theo nội lực hùng hậu như xé rách không gian, mặt đất bị cày nát lên mù mịt bụi đất.

Lý Mộng Vân thần trí bị mất khống chế, nàng không thể nào cảm nhận được sự nguy hiểm kinh khủng đang hướng tới bản thân, nàng cứ thế trong vô thức sử dụng Giáng Ma giản đánh tới.

Ầm!

Một tiếng nổ rung chuyển cả đất trời, xung chấn của vụ nổ lan rộng ra xung quanh thổi bay tất cả mọi thứ kể cả trăm tên đệ tử của Trường Sinh giáo.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Đám đệ tử Trường Sinh giáo tu vi cảnh giới cũng chỉ có Võ Tông là cao nhất, hầu như đều là Võ Sư, Võ Đồ, với dư chấn từ chiêu thức của Võ Hoàng bọn chúng cũng chỉ giống như những con kiến vô phương chống đỡ.

Dưới tác động của xung chấn cả hai tên trưởng lão và cả Lý Mộng Vân đều thoái lui về sau mấy bước, nhưng Lý Mộng Vân lúc này cơ thể loạng choạng tựa như không thể đứng vững.

Phụt!

Lý Mộng Vân bất ngờ phun ra một ngụm máu đen trước ánh mắt đắc thắng của hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo, hai cánh tay nàng từ từ xuất hiện những vết với đủ màu sắc loang lổ.

"Ha ha ha!

Nha đầu ngu dốt, dám chống đỡ Thất Sắc Vân Lai chưởng của ta, ngươi bây giờ cơ thể sẽ bị bách độc xâm nhập đau đớn sống không bằng chết!

Ha ha ha!"

Lâm Chấn cười lớn, bộ dạng đắc ý không thôi.

Thất Sắc Vân Lai chưởng mà tên Lâm Chấn này tu luyện không phải là một chưởng pháp tầm thường, mà nó là một loại Độc chưởng Thượng phẩm, kẻ muốn tu luyện loại chưởng pháp này phải am hiểu kỹ càng về việc dùng độc, kết hợp giữa độc công và linh lực, hai thứ trộn lẫn vào nhau, chưởng pháp vì thế khi xuất ra vừa có uy lực lại có thể dễ dàng hạ độc đối thủ mà kẻ đó không hề hay biết, thất sắc, bảy màu sắc khác nhau tượng trưng cho bảy loại độc khác nhau, kẻ trúng phải Thất Sắc Vân Lai chưởng nếu như không bị đánh chết bởi uy lực của chưởng pháp thì cũng sẽ chết vì trúng độc mà không có thứ đan dược nào chữa trị được, đây chính là cái đáng sợ của loại này chưởng pháp.

Lý Mộng Vân hai lần đối cứng với loại này chưởng pháp cơ thể sớm đã bị khí độc xâm nhập, độc tố gần như đã lan ra khắp cơ thể chỉ trực chờ bộc phát mà chết.

"Nha đầu không biết tốt xấu, dám cả gan xâm nhập vào Lạc Vẫn đảo lại giết chết đệ tử của ta, chết là đáng!

Để ta kết thúc ngươi!"

Tôn Thất Thuyết giọng nham hiểm lên tiếng, trực lao lên kết liễu Lý Mộng Vân.

Hắn từ đầu đã nhìn trúng Giáng Ma giản, bây giờ Lý Mộng Vân đã trúng phải kịch độc, cơ hội để hắn có được món vũ khí kia đã tới, hắn sẽ không để tên Lâm Chấn kia phỏng tay trên.

"Tu La chưởng ấn!"

Tôn Thất Thuyết trực lao lên liền trong khoảnh khắc khựng lại khi từ phía sau Lý Mộng Vân bất ngờ xuất hiện một nam nhân, không ai khác chính là Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Kiệt vừa nhảy đến trước mặt Lý Mộng Vân lập tức tung ra chưởng pháp.

"Trò trẻ con!"

Tôn Thất Thuyết giọng khinh dễ, liền một tay vận khí lực gạt phăng đi chưởng pháp của Âu Dương Kiệt.

"Hai lão già các ngươi cùng nhau ức hiếp một nữ nhân lại không sợ người trong thiên hạ chê cười hay sao?"

Âu Dương Kiệt một thân vững chãi che chắn phía trước Lý Mộng Vân lên tiếng.

"Hừ...lại một con kiến xuất hiện.

Với tu vi của ngươi còn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân?

Đúng là không biết sống chết!

Đã thế thì ta toại nguyện cho cả hai ngươi!"

Tôn Thất Thuyết gằn giọng.

"Lão tam, không cần nói nhiều làm gì, cứ giết quách bọn chúng cho xong, thời điểm giáo chủ xuất quan đã gần kề, không nên vì mấy con kiến mà làm kinh động đến giáo chủ!"

Lâm Chấn đứng cạnh nhắc nhở.

"Lão Nhị, ngươi yên tâm, cả hai bọn chúng sẽ chết rất nhanh thôi!"

Tôn Thất Thuyết cười ác ý.

Viu!

Lúc này, Lục Thiên Cầm nhảy đến lăm lăm trên tay là Ỷ Thiên kiếm.

"Sư đệ, dùng trị thương đan giải độc cho nha đầu ngốc đó, việc còn lại cứ để ta!"

Lục Thiên Cầm nói với Âu Dương Kiệt một câu sau đó ánh mắt hướng về phía hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo âm trầm nói.

"Hai lão già, ai trong hai người các ngươi muốn chết trước?".


Load failed, please RETRY

Tình trạng nguồn điện hàng tuần

Rank -- Xếp hạng Quyền lực
Stone -- Đá Quyền lực

Đặt mua hàng loạt

Mục lục

Cài đặt hiển thị

Nền

Phông

Kích thước

Việc quản lý bình luận chương

Viết đánh giá Trạng thái đọc: C173
Không đăng được. Vui lòng thử lại
  • Chất lượng bài viết
  • Tính ổn định của các bản cập nhật
  • Phát triển câu chuyện
  • Thiết kế nhân vật
  • Bối cảnh thế giới

Tổng điểm 0.0

Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
Bình chọn với Đá sức mạnh
Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
Stone -- Power Stone
Báo cáo nội dung không phù hợp
lỗi Mẹo

Báo cáo hành động bất lương

Chú thích đoạn văn

Đăng nhập