Chương 138: Nếu không bộc phát ra toàn bộ, ngươi sẽ chết rất thê thảm.
Cao Vấn bật người, bay lên cao hòng tránh né đi sát khí kinh khủng mà Vương Nhất Tự đang tỏa ra, đồng thời tay trái hắn thi triển ra một trận pháp.
Vòng tròn trận pháp được Cao Vấn thi triển ra lập tức phát sáng và chỉ trong chớp mắt một ngọn lửa khổng lồ xuất hiện bao trùm cả căn phòng.
Ngọn lửa bốc lên cao, những vệt lửa cuộn xoáy vào nhau thoáng chốc hiển hiện ra hữu hình một con hoả long.
Cao Vấn phía trên cao điều khiển hỏa long lao thẳng đến chỗ đám người Vương Nhất Tự, liền tay cầm đại kiếm chém bồi xuống thêm mấy nhát.
Hắn tấn công dồn dập với hy vọng sẽ áp đảo được luồng sát khí nặng nề nơi Vương Nhất Tự.
Nhưng đám người không phải chỉ biết đứng chịu trận, Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên, hai vị trưởng lão lập tức khai mở ra một trận pháp phòng ngự, màn chắn hộ giáp bao bọc che chở cho cả đám người.
Nhìn thấy màn chắn mà hai vị trưởng lão vừa thi triển ra, Cao Vấn cười khẩy khinh dễ.
'Cái thứ trận pháp phòng ngự rách nát đó mà có thể chống đỡ hoả long của ta sao?!!
Hai ngươi cũng quá tự tin rồi!'
Phừng!
Phừng!
Oành!
Oành!
Hoả long lao đến đám người tàn bạo hung hăng như một con thú khổng lồ khát máu, ngọn lửa quanh thân nó gầm rú lên đến chói cả tai, cơ thể hoả long càng lao đến thì càng trở nên to ra, sức nóng lan tỏa ra cũng là rất khủng khiếp, đến mức toàn bộ không gian trong căn phòng tựa như đang bị thiêu cháy.
Vương Nhất Tự đứng trước đám người, đối mặt với áp lực bóp nghẹt mọi thứ của hoả long cùng mười mấy đạo kiếm khí lao vun vút từ phía trên xuống, thái độ vẫn không có lung lay, hắn vẫn bình tĩnh một cách lạ thường, tay phải nâng cao Sát Thiên Ma Hoàng kiếm chém một nhát về phía trước.
Nhát chém của Vương Nhất Tự xuất ra một đạo kiếm khí màu đen xé toạc không gian chẻ đôi cả hoả long khổng lồ, chém bật tất cả kiếm khí của Cao Vấn chém tới.
'Một đường kiếm, chỉ một đường kiếm có thể giải quyết hết tất cả, đây chắc chắn không phải hành động của người thường!
Không có tên phàm nhân nào có thể làm được chuyện này cả!'
Cao Vấn tâm trí trở nên hoang mang.
"Ngươi, thực ra là thần thánh phương nào?!!"
Cao Vấn hét lớn, trán hắn nổi gân xanh.
Hắn vừa hoang mang vừa phẫn nộ.
Đây là kế hoạch mà hắn đã tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể đi đến bước này, chỉ còn thiếu đúng một bước nữa thôi là hắn sẽ đạt được thứ hắn muốn, nhưng mà, không biết ở đâu tự dưng lại xuất hiện một tên ngán đường hắn và hắn không thể làm gì được.
Hắn không cam tâm!
"Ngươi không cần thiết phải biết bản tọa là ai!
Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn mà chết là được..."
Vương Nhất Tự âm trầm đáp lời Cao Vấn, đồng thời chém một nhát hướng về phía hắn.
Xoạch!
Cao Vấn rất nhanh đập mạnh đôi cánh nâng mình lên cao, vừa xuýt xoát né tránh được đạo kiếm khí chém tới, ánh mắt hắn tóe lửa, hắn chỉ mũi kiếm xuống phát ra một đạo ma khí.
Đạo ma khí bắn thẳng từ mũi kiếm xuống nền đá, khoảnh khắc lập ra một vòng tròn trận pháp bao quanh cả căn phòng.
"Vạn Ma Oán!"
Cao Vấn hét lớn, ma khí truyền vào trận pháp, thi triển ra trận triệu hồi diện rộng.
Ma khí ngùn ngụt bốc lên từ vòng tròn trận pháp, tràn ngập cả căn phòng, theo đó, từng đợt từng đợt những linh hồn cũng xuất hiện.
Số lượng linh hồn mà Cao Vấn triệu hồi ra càng lúc xuất hiện càng nhiều, bọn chúng đứng san sát nhau dàn trải bao phủ kín cả căn phòng, bọn chúng trên tay cầm đủ loại vũ khí, trang bị, và ánh mắt chất chứa đầy oán hận.
Đám linh hồn này chính là những kẻ đã bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của Ma Tổ khi xưa, vĩnh viễn trở thành nô lệ của lưỡi kiếm.
"Chưởng môn...đám này..."
Lục Thiên Cầm nhíu mày ngập ngừng nói.
Vương Nhất Tự hiểu được đệ tử hắn định nói gì, liền đáp lời nàng.
"Đám nay có lẽ là những linh hồn chết oan dưới tay Ma Tổ...
Với đám này, các ngươi không thể nào tấn công bọn chúng được nếu như không có chiêu thức đánh vào linh hồn..."
Lục Thiên Cầm khẽ tặc lưỡi, tỏ vẻ khó chịu.
Đây đúng là nhược điểm chí mạng của cả bọn, bọn họ, ngoài Vương Nhất Tự ra thì không có bất cứ ai trong nhóm sở hữu được một chiêu thức có thể tấn công gây tổn hại đến thể linh hồn, cho dù có là Vương Nhất Tự đi chăng nữa thì cũng không thể đảm bảo an toàn cho cả bọn trước cái số lượng linh hồn lên đến hàng ngàn hàng vạn thế kia, lại còn là ở một nơi như thế này nữa chứ.
Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn cũng hiểu được chuyện này, cả hai tuy rằng đang thủ thế chuẩn bị nghênh chiến, nhưng lại không hề nắm được một chút cơ hội nào trước một đội quân dạng linh hồn thế này cả.
Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên, hai vị trưởng lão tiến lên phía trước, che chắn cho Hoa Vi Nghi, tay lăm lăm đoản kiếm, ánh mắt dán vào đám linh hồn.
Một kẻ địch mà cả đám không hề có cách nào để mà chống lại cả.
Cao Vấn lơ lửng phía trên cao quan sát biểu hiện trên gương mặt đám người phía dưới trong lòng hiện lên thống khoái.
Đúng vậy, ở Nhân giới này, những chiêu thức mà có thể tấn công đến thể linh hồn hầu như là không có, hắn biết rõ điều này, và đội quân mà hắn vừa triệu hồi ra chính là kẻ địch mà đám người kia không có căch nào để chống lại cả.
Cao Vấn, hắn, chợt cười lớn.
"Hắc hắc hắc...!
Tiến lên!
Xé xác tất cả bọn chúng cho ta!"
Mũi kiếm của hắn chĩa về đám người hô lớn ra lệnh, liền lập tức đám linh hồn gào thét lên như phóng thích ra những oán hận chất chứa trong tâm khảm của chúng, bọn chúng điên cuồng lao đến chỗ đám người Vương Nhất Tự.
Hoa Vi Nghi, Trung, Hạ trưởng lão cùng ba đệ tử Thương Sơn phái bất giác lui lại mấy bước trước cái áp bức kinh khủng mà đám linh hồn phát ra.
"Haiz..."
Serbes trước cảnh tượng đó thở dài một hơi, sau đó nằm xuống nền nhà.
"Chỉ là một đám linh hồn ất ơ thôi mà, có cần phải hoang mang đến như thế không cơ chứ...?"
Serbes nói với đám người bằng giọng ngái ngủ.
Liền cả bọn ánh mắt đảo sang chỗ Serbes nằm, khoé miệng giật giật, trong lòng gào lên.
'Kẻ địch thì đang tràn đến thế như nước lũ, vậy mà ngươi còn có tâm trạng mà ngủ hay sao?!!'
Rẹt!
Ngay lúc này, trước mặt Vương Nhất Tự bất chợt hiện ra một vòng tròn trận pháp.
"Chung Quỳ, ra đây!"
Vương Nhất Tự lãnh đạm nói.
Liền sau đó một tiểu yêu trên tay cầm một cây roi xuất hiện từ hư không.
Sự xuất hiện này của Chung Quỳ khiến cho đám linh hồn lập tức khựng lại, đứng trân tại chỗ như những bức tượng.
Đám người phía sau lưng Vương Nhất Tự, cùng tên Cao Vấn phía trên cao gương mặt đều đồng loạt hiển hiện lên ngốc trệ trước sự xuất hiện của tiểu yêu Chung Quỳ và phản ứng của đám linh hồn.
Cả bọn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Chung Quỳ bỗng dưng lên tiếng với một điệu bộ pha trò thường thấy mỗi khi xuất hiện.
"Oi, oi...
Chủ nhân, đám này...
Chính là lúc trước mà ta nói đến a!
Tất cả những kẻ chết ở đây đều bị hút đến chỗ này a!"
"Bản toạ không quan tâm chuyện đó!
Dọn dẹp hết cho bản tọa!"
Vương Nhất Tự thản nhiên ra lệnh cho Chung Quỳ.
"Ta có được giữ lại một số để làm nô lệ hay không?
Hay là phải giết hết?!!"
Chung Quỳ nghiêng đầu hỏi.
"Tùy ngươi!"
Vương Nhất Tự đáp lời với bộ dạng chẳng quan tâm đến.
"He he... vậy thì triển thôi!"
Chung Quỳ hiện lên nụ cười gian xảo, cây roi cầm trên tay đột ngột biến mất.
Chớp mắt, Chung Quỳ hai tay đưa lên cao, miệng lẩm bẩm vài câu cổ ngữ.
Và rồi, một vòng tròn trận pháp đỏ rực bất chợt xuất hiện phía trên đầu đám linh hồn.
Cao Vấn không hiểu tên tiểu yêu kia định làm trò gì, nhưng chắc chắn sẽ không mấy tốt đẹp dành cho hắn, thế là hắn gân cổ lên hét lớn ra lệnh cho đám linh hồn phía dưới.
Nhưng mà, tất cả linh hồn lúc này lại không hề nhúc nhích gì cả, bọn chúng tựa như đã bị hóa thành đá.
"Phán Quan Ấn!"
Chung Quỳ hô lớn, bộc phát yêu lực truyền vào trong trận pháp.
Từ bên trong vòng tròn trận pháp, một cái ấn ký khổng lồ xuất hiện với chữ Âm được khắc phía dưới đáy, nó to đến mức gần như che kín cả căn phòng.
Ực...
Đám người nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào cái ấn ký khổng lồ mà Chung Quỳ triệu hồi ra, và cả bọn đều có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Dám cả gan chống lại chủ nhân của ta...
Tất cả các ngươi!
Có tội!"
Oành!
Một âm thanh long trời lở đất vang lên, cả căn phòng chao đảo dữ dội tựa như sắp sập đến nơi, khói bụi, đất đá bay mù mịt, khi ấn ký khổng lồ giáng xuống đám linh hồn.
Một chữ Diệt đỏ chói xuất hiện trong đám khói bao trùm cả căn phòng.
'Cái...cái quái gì thế này...?!!'
Cao Vấn, cùng đám người phía sau Vương Nhất Tự trong đầu hiện lên một câu hỏi y hệt nhau.
"Hừ...rõ là bày trò!
Đâu cần phải dùng tới Phán Quan Ấn để tiêu diệt đám côn trùng kia chứ?"
Serbes ánh mắt khinh dễ nhìn về phía Chung Quỳ.
"Ha ha ha...
Đúng là có nhiều cách, nhưng Phán Quan Ấn là cách nhanh nhất!"
Chung Quỳ hai tay chống nạnh, tự hào nói.
"Sao? Sao?
Ngươi không làm được chứ gì?
Muốn học không?
Muốn học thì bái ta một cái rồi ta chỉ cho!"
Chung Quỳ bay lại gần sát Serbes, điệu bộ khẩn trương pha lẫn chế giễu nói.
"Cút!"
Serbes cả giận, một chân gạt Chung Quỳ ra.
Chung Quỳ bay lùi lại một khoảng, ánh mắt vẫn đang rất chế nhạo Serbes.
"Được rồi, đừng có phá nữa!
Trở lại!"
Vương Nhất Tự âm trầm nói với cả hai, sau đó lại mở ra một trận pháp triệu hồi.
Chung Quỳ khẽ cúi đầu một cái trước Vương Nhất Tự, sau đó biến mất vào trong không gian giới chỉ.
"Ngươi, cái con côn trùng chết tiệt kia!
Còn có trò gì thì cứ việc bày ra đi, bản tọa sẽ tiếp hết!"
Vương Nhất Tự quăng ánh mắt lạnh lùng sát khí về phía Cao Vấn, âm trầm nói.
"....."
Cao Vấn không trả lời Vương Nhất Tự, gương mặt hắn hiện tại nhăn nhó một cách khó chịu.
Cả bốn tên Đồng quỷ bất tử bị đánh cho không thể nhúc nhích được chỉ sau một chiêu.
Cả đội quân hơn ngàn linh hồn oán giận được triệu hồi ra cũng bị quét sạch chỉ sau một chiêu.
Còn cái gì nữa chứ?
Còn cái gì có thể đem ra để đánh nhau nữa chứ?
Cao Vấn nghiến chặt răng.
"Nếu đã không còn gì thì tới lượt bản tọa vậy..."
Vương Nhất Tự dứt câu liền xuất hiện ngay trước mặt Cao Vấn, tay phải cầm kiếm đánh một cú trời giáng vào đầu Cao Vấn trong sự kinh ngạc của hắn.
Rầm!
Cao Vấn rơi thẳng xuống nền nhà.
Oành!
Khoảnh khắc Cao Vấn cố gượng dậy thì lại bị Vương Nhất Tự lao từ trên xuống đạp thẳng vào lưng, nhấn hắn lún sâu xuống nền đá.
Cao Vấn hộc ra ngụm máu, toàn thân run lên vì đau đớn.
Khoảng cách chênh lệch giữa cả hai quá lớn, toàn bộ ma khí mà hắn hấp thụ, toàn bộ ma khí từ thanh đại kiếm cùng Ma hạch đều hoàn toàn không phát huy ra được trong tình cảnh này, Cao Vấn, hắn, không thể nào vận được khí lực một cách bình thường như lúc trước, tựa như có một thứ gì đó từ tên nam nhân kia đang ngăn cản hắn.
Vương Nhất Tự nhảy ra một khoảng cách.
"Sức mạnh mà ngươi chiếm đoạt, sức mạnh sẽ khiến ngươi trở thành vô địch đâu rồi?
Mau bộc phát nó ra đi chứ!
Nếu không ngươi sẽ chết rất là khó coi đấy!"
Cũng trong lúc đó.
"À ừm...ngài Serbes...có thể cho lão hỏi một câu được không?"
Trung Cố Nghiên tiến lên một bước, nhỏ giọng hỏi.
"Có chuyện gì?!"
Serbes mở một mắt, liếc nhìn Trung Cố Nghiên, hỏi.
"Tiểu yêu vừa rồi...có phải là khế ước của Vương chưởng môn không?"
"Đúng thì sao?"
"Chỉ là...chỉ là lão có chút thắc mắc...
Tại sao một tiểu yêu nhỏ bé như thế...lại có thể thi triển ra được một loại trận pháp ngưu bức và kinh khủng đến như thế?
Chỉ một trận pháp có thể diệt đi mấy ngàn linh hồn...
Điều này...cho dù có là Trận Pháp đại sư cũng chưa chắc có thể làm được..."
Không chỉ riêng Trung Cố Nghiên tò mò và thắc mắc, mấy người còn lại cũng chung một tâm trạng như vậy, mọi ánh mắt lúc này điều đổ dồn vào Serbes.
"Hừ...đúng là phiền phức..."
Serbes một chân gãi đầu.
"Cái tên chết tiệt đó...vốn chẳng phải tiểu yêu hay gì cả!
Đừng có nhìn bề ngoài mà đánh giá hắn!
Và cũng đừng có mà dùng cái so sánh ở Nhân giới áp đặt vào hắn!
Các ngươi cũng đừng quan tâm đến thân phận của hắn làm gì, chỉ cần khắc ghi trong tâm khảm của các ngươi một điều, hắn, là một tên cực kỳ nguy hiểm!".