Tải xuống ứng dụng
37.27% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 126: Chương 126: Xoay chuyển tình thế.

Chương 126: Chương 126: Xoay chuyển tình thế.

Chương 126: Xoay chuyển tình thế.

Ở thế giới này những thứ vũ khí có thể tấn công gây ra những vết thương có thể tác động trực tiếp đến linh hồn hầu như rất hiếm, và kiếm tu có thể thi triển ra những chiêu thức tác động đến linh hồn mà không cần đến những thứ vũ khí đó hầu như là không có ai, kể cả Băng Kiếm chi đế, kẻ được xem là kiếm tu mạnh nhất, cũng không thể làm được chuyện đó!

Chiêu kiếm vừa nãy mà Vương Nhất Tự chém ra không phải là không gây ra tổn thương cho đám Thập Phán, mà tổn thương do đạo kiếm khí kia gây ra không thể nhìn thấy được, một đòn tấn công trực tiếp vào linh hồn của bọn chúng, một nhát chém cắt đứt ngay sự sống của đối thủ!

Vậy Vương Nhất Tự so với Băng Kiếm chi đế là kiếm tu mạnh hơn hay sao?!

Đúng là như vậy!

Vương Nhất Tự, hắn là kẻ đứng đầu Thập Đại Đế, hắn chắc chắn mạnh hơn Băng Kiếm chi đế.

Trận quyết đấu giữa hắn và Băng Kiếm chi đế năm xưa chính là bằng chứng rõ ràng nhất!

Nhưng Vương Nhất Tự cũng như Băng Kiếm chi đế, cũng không thể nào thi triển ra được những chiêu kiếm đánh thẳng vào linh hồn.

Sở dĩ hắn có thể làm được chuyện này, là vì hắn đang cầm trên tay Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, một thanh vũ khí có thể trực tiếp chém vào linh hồn!

Nhưng cái giá phải trả khi sử dụng Sát Thiên Ma Hoàng kiếm là rất lớn!

Linh hồn và sinh mệnh của người sử dụng thanh kiếm này sẽ dần bị nó nuốt chửng, và người đó, đến một lúc nào đó sẽ rơi vào bóng tối vĩnh viễn.

Vương Nhất Tự cũng biết rõ nhược điểm này của thanh kiếm, nhưng hắn còn phải cứu Triệu Thiên Tuyết, hắn không suy nghĩ nhiều về bản thân ngay lúc này.

Đây cũng là cách giải quyết mà hệ thống đã nói với hắn vài phút trước đây.

'Cách để có thể sử dụng hết sức mạnh thật sự mà không sợ ảnh hưởng đến xung quanh thì chỉ có cách là tấn công thẳng vào linh hồn của Dạ Xoa!

Những đòn tấn công bình thường khi xuất ra đều gây ra tổn hại vật lý cho đối thủ và những thứ xung quanh.

Nhưng những đòn tấn công vào linh hồn sẽ chỉ gây tổn hại cho đối thủ mà không hề gây ảnh hưởng gì đến mọi thứ xung quanh.

Nếu như ngươi sử dụng đến sức mạnh của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, sẽ có thể làm được điều đó, nhưng linh hồn ngươi sẽ lại bị tổn hại.

Đây là con dao hai lưỡi!

Chủ nhân, lựa chọn là ở ngươi!'

Và Vương Nhất Tự đã đưa ra lựa chọn của mình!

"Ngươi đã sẵn sàng để chết chưa?!!"

Vương Nhất Tự âm trầm hỏi Dạ Xoa, sát khí quanh người bốc lên ngùn ngụt.

Dạ Xoa chợt giật mình khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy sát khí kia, hắn có thể nhận thức được rằng, đây không phải là lời đe dọa suông, tên nhân loại kia có thể giết được hắn.

Dựa vào khí tức và sát khí mà Vương Nhất Tự bộc phát ra lúc này, Dạ Xoa khẳng định được Vương Nhất Tự thật sự rất mạnh, mạnh hơn hắn rất nhiều.

Nếu như hắn vẫn tự tin lao lên mà đánh nhau với Vương Nhất Tự như vừa rồi, thì cái tự tin đó sẽ khiến hắn phải trả một cái giá rất đắt.

"Khoan đã...!"

Dạ Xoa ra hiệu cho Vương Nhất Tự ngưng lại khi Vương Nhất Tự chuẩn bị lao về phía hắn.

"Muốn trăn trối gì sao?!!"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.

"Ta...ta muốn nói chuyện..."

Dạ Xoa hạ thấp giọng nói, lớp màn chắn bao quanh thân thể cũng biến mất.

"Muốn nói chuyện?!!

Lúc đầu bản tọa là muốn nói chuyện với ngươi, ngươi lại không chịu, ngươi muốn bản tọa dùng đến vũ lực, bây giờ ngươi lại đề nghị được nói chuyện?!!

Quỷ tộc các ngươi cũng lật mặt quá là nhanh rồi đấy!"

Vương Nhất Tự mỉa mai.

"Ta không phải kẻ ngu ngốc...lao đầu vào một trận chiến không thể thắng...

Ngươi, cái sức mạnh đó, và cả thanh kiếm đó... nếu như ta không nhận ra được sự chênh lệch giữa hai bên thì..."

Bành!

Rầm!

Dạ Xoa còn chưa kịp nói hết thì Vương Nhất Tự đã xuất hiện trước mặt, một quyền đánh hắn văng đập mạnh vào tường, hộc ra máu, bức tường sau lưng hắn nứt ra.

Bành!

Dạ Xoa thân thể chưa kịp rơi xuống lại nhận thêm một cước vào đầu khiến hắn nằm sấp dưới nền đá.

Hắn choáng váng sau hai đòn vừa rồi, hai tay chống xuống định gượng dậy thì Sát Thiên Ma Hoàng kiếm đã kề sát vào cổ.

"Được rồi, bây giờ đã có thể nói chuyện được rồi a..."

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Nhưng nếu ngươi nói ra những câu khiến bản tọa không vui như vừa nãy thì đó cũng sẽ là những lời cuối cùng mà ngươi được nói đấy!

Vì thế nói năng cho cẩn thận vào!"

Dạ Xoa nằm sấp dưới nền đá cảm thấy một áp lực tựa như thái sơn đè nén xuống cả cơ thể, hắn không dám cử động cũng không dám thở mạnh trước cái áp lực đáng sợ kia.

"Ngươi... thực sự là ai...?

Nhân giới này... không thể xuất hiện một kẻ...mạnh đến vô lý như ngươi được..."

Dạ Xoa ngập ngừng hỏi.

Hắn không thể nào không thắc mắc về thân phận của Vương Nhất Tự, một quỷ tộc như hắn lại sợ hãi khi đối mặt với một tên nhân loại, điều này thực sự là quá vô lý, ngay cả khi hắn đã ở trong trạng thái chiến đấu, đã đẩy tu vi cảnh giới lên ngưỡng cao nhất thì chỉ một đường kiếm mà một tên nhân loại xuất ra đã đủ khiến cho nỗi sợ chết của hắn dâng lên.

Tên nhân loại này... không, tên này chắc chắn không thể nào là con người được!

Loài người là thứ yếu đuối theo đuổi sức mạnh trong sự ngu ngốc và miễn cưỡng, không thể nào lại xuất hiện một tên như thế này được!

"Thân thế của bản tọa có quan trọng?!!"

Vương Nhất Tự nói.

"Bản tọa không có thời gian để ở đây mà buông chuyện với ngươi!

Bản tọa chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng cút qua một bên để bản tọa đi qua chỗ này hay không?!"

"Ta...ta dù có muốn cũng không thể làm được chuyện đó... nếu không có... vật tế..."

Dạ Xoa ngập ngừng trả lời Vương Nhất Tự.

"Vật tế?!!

Nếu ngươi muốn vật tế vậy thì dùng đầu của ngươi để tế vậy!"

Vương Nhất Tự gằn giọng.

"Khoan!

Ý ta không phải vậy!"

Dạ Xoa giật mình, giọng nói trở nên khẩn trương.

"Căn phòng này vốn có một kết giới phong ấn, cánh cửa kia chỉ có thể mở ra khi được hiến tế..

Nếu như không có vật hiến tế phù hợp cũng không thể nào đi qua được căn phòng này dù ta có để các ngươi qua..."

"Lời ngươi nói là sự thật?!!"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.

"Là thật!

Từng lời từng chữ đều là thật!"

"Hoang đường!

Làm gì có cái trận pháp vô lý như thế hả?!

Định gạt bản tọa hay gì?!!"

Vương Nhất Tự bực dọc đạp mạnh vào lưng Dạ Xoa.

Hự....

Dạ Xoa phun ra một ngụm máu, gắng gượng nói.

"Ta...ta không...gạt ngươi..."

"Vương chưởng môn...hắn...hắn đang nói thật...!"

Hoa Vi Nghi chợt chen vào cuộc nói chuyện, nói với đến.

Vương Nhất Tự ở phía xa, cùng đám người gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn chằm chằm vào Hoa Vi Nghi.

"Hoa cung chủ...nàng sao lại...?"

"Hoa cung chủ... ngươi cũng biết chuyện này hay sao?!!"

Cả Vương Nhất Tự cùng Lục Thiên Cầm đồng thanh hỏi.

Hoa Vi Nghi lắc đầu.

"Thần thiếp... không biết chuyện này... nhưng thần thiếp biết chắc chắn là hắn đang nói sự thật..."

Nàng sau đó ngón tay chỉ vào đôi mắt xanh màu ngọc bích của mình.

"Thần thiếp...từ khi sinh ra...đã may mắn sở hữu đôi mắt này...vì thế thần thiếp có thể nhìn ra được...ai đang nói dối...và ai đang nói thật..."

"Ồ...đôi mắt đó thật là có khả năng đó sao?!!"

Trương Tấn ngạc nhiên.

Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm đứng cạnh cũng là ngạc nhiên không kém.

Hoa Vi Nghi khẽ gật đầu.

"Lệ Quan Âm...

Một nhãn lực trong truyền thuyết, có thể phân biệt phải trái đúng sai, có thể nhìn thấy quỷ thần..."

Vương Nhất Tự nhíu mày nói.

Từ lần gặp đầu tiên, Vương Nhất Tự đã chú ý đến màu mắt khác người này của Hoa Vi Nghi, nhưng điều mà hắn không ngờ tới là nàng lại sở hữu đôi mắt này.

Hoa Vi Nghi ngượng ngùng gật đầu với Vương Nhất Tự.

Nhưng chuyện mà tên Dạ Xoa nói là sự thật lại khiến cho Vương Nhất Tự lo lắng, nếu như không có vật hiến tế thì sẽ không thể nào qua được phong ấn của căn phòng này...

Mà khoan đã!

Vương Nhất Tự chợt nhận ra được điều gì đó liền hỏi tên Dạ Xoa.

"Theo lời ngươi nói thì bọn ta phải hiến tế người sống cho cánh cửa kia chứ không phải là cho ngươi hay sao?!!"

"Người sống?

Cho ta?!!"

Dạ Xoa ngốc trệ hỏi lại, trong thoáng chốc chợt cười phá lên.

"Khà khà khà....

Khục...khục..."

Vương Nhất Tự chân đè lên cổ hắn khiến hắn ho lên trong khi cười.

"Có gì đáng cười ở đây hả?!!"

"Ngươi...các ngươi...hình như đã hiểu lầm rồi...thì phải...khục khục..."

"Hiểu lầm...?!!"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.

"Điều kiện...để qua được chỗ này...chính là...phải hiến tế cho chính căn phòng này...chứ không phải là...hiến tế cho ta..."

Dạ Xoa khó khăn nói.

"Và vật hiến tế cũng... không phải là người sống..."

Vương Nhất Tự cùng đám người trở nên ngốc trệ nhìn chằm chằm Dạ Xoa đang nằm bẹp dưới nền đá.

"Nếu nói như vậy thì bọn ta phải hiến tế cho căn phòng này?

Vậy cách hiến tế như thế nào?

Và cần phải dùng cái gì để hiến tế?!"

Vương Nhất Tự chau mày hỏi.

"Máu!

Chính là máu của cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung!"

Dạ Xoa thở ra nặng nhọc nói.

"Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên cánh cửa là có thể mở được nó!"

"Chỉ đơn giản như thế?!!"

"Đúng vậy!"

Vương Nhất Tự hơi nới lỏng Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, ánh mắt hướng về phía Hoa Vi Nghi.

Dạ Xoa cảm nhận được Vương Nhất Tự đang nới lỏng cảnh giác, liền nén quỷ khí vào lòng bàn tay, những cánh tay còn lại bất ngờ chống xuống nền đá tạo lực đẩy nâng thân thể hắn lên, hắn lập tức xoay người tung một chưởng vào giữa ngực Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự vì nới lỏng cảnh giác không kịp phản ứng trước động tác quá nhanh của Dạ Xoa lãnh trực tiếp một chưởng cả người văng ra xa hơn mười thước, miệng hộc ra máu, hắn gắng gượng đứng dậy nhưng lại cảm thấy sức lực của cơ thể tựa như đang yếu dần bởi luồng quỷ khí len lỏi bên trong cơ thể.

Vương Nhất Tự nhăn mặt, cảm giác đau đớn và khó chịu chạy khắp thân người, đau như bị lửa thiêu đốt từ bên trong.

Lợi dụng lúc này, Dạ Xoa hóa thành một làn khói đen rất nhanh lao đến chỗ đám người Hoa Vi Nghi.

Serbes nắm bắt tình huống rất nhạy, liền lập tức hóa thành dạng người che chở cho cả đám.

Nhưng Serbes chưa kịp làm gì thì đã ăn ngay một chưởng vào mặt văng thẳng vào bức tường phía sau.

Ba đệ tử lúc này lập tức thủ thế bao quanh Hoa Vi Nghi, bảo vệ cho nàng.

Nhưng với sức mạnh của mình, Dạ Xoa dễ dàng khống chế cả bốn người.

Cả đám đều bị uy áp của Dạ Xoa đè nén khuỵu xuống nền đá, khoé miệng chảy máu.

"Khà khà khà!

Khà khà khà...!

Để xem nào...

Bản tọa nên dùng tên nào để hiến tế trước đây nhỉ?!

Đã lâu lắm rồi bản tọa chưa được nếm mùi máu a..."

Dạ Xoa kề hai thanh kiếm vào cổ Hoa Vi Nghi và Lục Thiên Cầm, ánh mắt tàn độc nhìn Vương Nhất Tự đang bất lực phía xa kia.


Load failed, please RETRY

Tình trạng nguồn điện hàng tuần

Rank -- Xếp hạng Quyền lực
Stone -- Đá Quyền lực

Đặt mua hàng loạt

Mục lục

Cài đặt hiển thị

Nền

Phông

Kích thước

Việc quản lý bình luận chương

Viết đánh giá Trạng thái đọc: C126
Không đăng được. Vui lòng thử lại
  • Chất lượng bài viết
  • Tính ổn định của các bản cập nhật
  • Phát triển câu chuyện
  • Thiết kế nhân vật
  • Bối cảnh thế giới

Tổng điểm 0.0

Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
Bình chọn với Đá sức mạnh
Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
Stone -- Power Stone
Báo cáo nội dung không phù hợp
lỗi Mẹo

Báo cáo hành động bất lương

Chú thích đoạn văn

Đăng nhập