Chương 117: Kẻ mạnh thực sự có quyền kiêu ngạo.
Rầm!
Một vụ nổ lớn rung chuyển cả căn phòng.
Trương Tấn hai mắt nhắm nghiền, tưởng tượng cảnh tượng bản thân bị đánh chết.
Nhưng không!
Vài giây sau khi vụ nổ xảy ra, hắn không hề cảm thấy có bất cứ chuyện gì.
Hắn ngốc trệ, mở mắt ra xem xem vừa có chuyện gì xảy ra.
Trương Tấn bỗng chốc đứng hình khi nhìn thấy một thanh niên lạ lẫm đang đứng trước mặt.
Nhưng điều khiến cho Trương Tấn hoang mang hơn cả chính là tên thanh niên này là một thú nhân.
Hắn, tên thú nhân, thân hình cao lớn vạm vỡ với những cơ bắp cuồn cuộn, nước da màu đồng, để ngực trần và chỉ mặc một cái quần dài màu đen.
Tuy là hắn đứng quay lưng lại, nhưng Trương Tấn vẫn có thể đoán chắc hắn là một thú nhân vì đôi tai nhọn trên đỉnh đầu của hắn, cặp tai mà Trương Tấn nhìn rất quen.
Gã trung niên đứng đối diện với tên thanh niên, con mắt còn lại hiện lên ngưng trọng.
Tất cả giận dữ với Trương Tấn trước đó đã biến mất sau vụ nổ vừa rồi, hắn quan sát tỉ mỉ kẻ vừa xuất hiện.
Quyền vừa rồi hắn xuất ra trong lúc nóng giận chí ít cũng phải năm, sáu phần thực lực, ấy vậy mà tên thú nhân kia lại dễ dàng phá giải chỉ với một quyền đơn giản, thậm chí còn khiến hắn bị đẩy lùi ra xa cả mấy thước.
'Tên này... không đơn giản...'
Gã trung niên nhíu mày nghĩ ngợi.
"Ngươi là kẻ n...?!"
Gã trung niên mở miệng hỏi nhưng lại bị tên thú nhân ngắt lời.
"Ta vốn không thích xen vào trận đấu của kẻ khác, nhưng mà...
...nếu như ngươi giết chết tên nhóc này, ta sẽ không thể nào giao phó lại với gã kia được!"
Tên thú nhân thản nhiên nói, liền sau đó quăng một viên đang được về phía sau.
"Cầm lấy và mau hốc vào!
Sau đó cút ra xa chỗ này một chút!
Ta không muốn ngươi bị áp lực của ta ép chết a!"
Trương Tấn gắng sức đưa tay ra sau chụp lấy trị thương đan, sau đó phục dùng.
Vài giây sau thì toàn bộ thương tích, nội thương, ngoại thương đều hồi phục.
Trương Tấn chưng ra bộ mặt ngốc trệ, ánh mắt hướng về tên thú nhân, ngập ngừng hỏi.
"Ngươi...là...chó giữ nhà...?!!"
Tên thú nhân hai tai giật giật, âm trầm quay lại nhìn.
Trương Tấn giật thót mình với ánh mắt tràn đầy sát khí của tên thú nhân kia.
Ánh mắt ấy của hắn tựa như nhìn thẳng vào linh hồn của Trương Tấn, một áp lực cực kỳ khủng bố đè ép lên cơ thể.
Trương Tấn cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng, tựa như chỉ cần khẽ động đậy là có thể mất mạng.
"Chó giữ nhà?
Ngươi vừa mới gọi ai là chó giữ nhà?
Bộ muốn chết hay gì?!!"
Cả người Trương Tấn run lên bần bật theo từng lời nói của tên thú nhân.
'Cái...cái áp lực...gì thế này...?'
"Chẳng...chẳng phải... chưởng môn...gọi ngươi như thế...hay sao...?"
Trương Tấn khoé miệng run run nói.
"Serbes!
Gọi ta là Serbes đại nhân!
Có hiểu chưa hả?!!"
Serbes gằn giọng.
"Ser...Serbes...đại nhân..."
Trương Tấn gương mặt hiện lên đặc sắc.
"Giờ thì mau cút ra chỗ khác!"
Serbes xua xua tay ra hiệu cho Trương Tấn.
Trương Tấn liền lập tức nhảy đến chỗ bậc thềm phía trước cánh cửa lớn bằng đá, chỗ mà lúc trước gã trung niên kia ngồi.
Trương Tấn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cái áp lực vừa rồi quá kinh khủng, nếu so với cái áp lực phát ra khi gã trung niên kia lúc điên tiết lên, tính ra còn gấp mấy mươi lần.
Chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến cho những người như Trương Tấn phải thất kinh hồn vía.
Nhị giai thú quả đúng là Nhị giai thú!
"Có thể trực tiếp đỡ một quyền của ta mà vẫn bình an vô sự, ngươi là kẻ đầu tiên a!"
Gã trung niên lên tiếng.
"Ngậm cái mõm lại và phóng ngựa qua đây!
Đứng ở đó nói nhiều làm cái quái gì?!!"
Serbes chẳng thèm quan tâm lời gã trung niên kia, ngón tay hắn đưa lên ngoắc ngoắc ra hiệu cho gã.
Cái thái độ khinh thường đối thủ một cách trắng trợn kia khiến cho gã trung niên không thể nào mà không tức giận cho được.
"Sư Vương Quyền!"
Gã trung niên gầm thét, bàng bạc khí tức tập trung nơi cánh tay phải xuất ra một quyền hữu hình khí linh, hung hăng lao đến chỗ Serbes.
"Đi chết đi!"
Bản tính kiêu ngạo, lúc nào cũng tự cho rằng bản thân là người mạnh nhất, không cho phép gã trung niên bị coi thường, hắn nhất định phải xé xác cái tên thú nhân kia ra thành trăm mảnh.
Serbes đối diện với một quyền kia, cười khẩy khinh dễ, hắn vẫn không lay chuyển, vẫn không thủ thế chuẩn bị đón đỡ, mà chỉ đứng đó, như không có chuyện gì xảy ra.
Bành!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Serbes đã xuất hiện ngay trước mặt gã trung niên, tay trái gạt đi quyền của hắn, tay phải tung một cú trời giáng vào ngay giữa mặt hắn.
Gã trung niên kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì sống mũi đã bị đấm cho méo qua một bên, bị hất văng ra xa, đập mạnh vào bức tường phía sau.
Phịch!
Gã rơi xuống đất như tảng đá, máu mũi chảy ra.
'Cái quái gì vừa mới xảy ra thế?!!!'
Trương Tấn gào thét lên trong lòng.
Hắn quan sát từ đầu đến cuối, nhưng ánh mắt không thể theo kịp chuyển động của Serbes, chỉ thấy gã trung niên xuất ra một quyền liền cả cơ thể bị hất mạnh về phía sau.
"Cái thứ sâu bọ yếu đuối này, ngươi không thể đánh ra được đòn tấn công nào tử tế hơn hay sao?!!
Cái thứ quyền pháp yếu như sên đó, tới con ruồi con muỗi còn không đánh chết được, há lại muốn gây thương tích cho ta hay sao?!!"
Serbes nghiêng đầu, gương mặt hiện lên khinh bỉ hỏi.
Hừ...
Hừ...
Gã trung niên chật vật đứng lên, hai ngón tay chỉnh lại sóng mũi, mắt hắn hằn lên những mạch máu đỏ thẫm, tựa như muốn giết người đến phát điên.
Cái thứ sâu bọ yếu đuối, sáu chữ này Serbes thốt ra làm lòng kiêu hãnh của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ chưa có ai, chưa từng có ai dám gọi hắn như vậy.
Cơ thể hắn đỏ lên vì giận dữ, máu nóng lan ra khắp cơ thể.
Giết!
Phải giết chết tên chết tiệt này!
Phải róc xương, lột da hắn!
Phải cho hắn nếm trải cảm giác đau đớn sống không bằng chết!
"Ghaaaaaaa!
Ngươi phải chết!
Ta sẽ xé xác nguo..."
Bành!
Gã trung niên gầm lên rung chuyển cả căn phòng, khí tức cùng ma khí cuồn cuộn phóng thích ra ngoài.
Nhưng mà hắn chưa kịp nói hết câu liền nhận ngay một quyền vào bụng khiến hắn lập tức hộc máu.
Serbes tung ra một quyền nhấn mạnh gã trung niên vào tường, sau đó bàn tay chộp lấy đầu hắn, xoay người nhấc bổng hắn lên.
Rầm!
Hành động của Serbes giống y đúc hành động mà gã trung niên làm với Trương Tấn khi nãy.
Gã trung niên bị ném mạnh vào bức tường cách đó mấy mươi thước, rơi độp xuống nền đá, thân thể run lẩy bẩy, đau đớn.
Trương Tấn hai mắt mở to như hai quả trứng gà, miệng thì há hốc, chứng kiến cảnh đó.
Khoảng cách giữa Serbes và gã kia phải là hơn hai mươi thước, ấy vậy mà chỉ chớp mắt một cái Serbes đã ở ngay trước mặt gã.
Đó là cái gì tốc độ cơ chứ?!!
Còn hơn cả nhanh!
"Con giòi bọ này!
Chẳng phải ta đã bảo ngươi ngậm cái mõm lại rồi à?!!
Đánh nhau mà cứ oang oang lên như đàn bà thế hả?!!"
Serbes ánh mắt dán chặt vào gã trung niên đang nằm bẹp dưới nền nhà thốt ra lời lẽ khinh dễ.
Trương Tấn khoé miệng giật giật liên hồi khi nghe những lời đó.
Kiêu ngạo!
Ngông cuồng!
Quá sức kêu ngạo!
Quá sức ngông cuồng!
'Cái tính kiêu ngạo này xem ra phải một chín một mười với chưởng môn...'
Trương Tấn tròng lòng suy nghĩ.
Nhưng mà, kẻ mạnh thật sự có quyền kiêu ngạo như thế!
Trương Tấn không thể nào nhìn ra được thực lực của Serbes, nhưng một đối thủ mà hắn phải liều cả mạng sống cũng chỉ làm hắn bị thương một bên mắt thì Serbes kia lại nhẹ nhàng đánh gục như đánh một con ruồi, con muỗi.
Thực lực của y chắc chắn phải rất khủng bố!
Chắc chắn là như vậy!
Một Nhị giai thú mà thực lực lại yếu thì nó sai quá sai a!
Bây giờ Trương Tấn mới cảm thấy sự sắp xếp trước đó của chưởng môn lại là một quyết định đúng đắn và hoàn toàn chính xác.
Đi chung với một kẻ mạnh khủng bố như Serbes thì còn phải sợ sệt cái gì nữa cơ chứ?!!
"Gha ha ha!
Gha ha ha!"
Ngay lúc đang mải mê suy nghĩ Trương Tấn chợt giật mình bởi tiếng cười lớn của gã trung niên.
"Đây rồi!
Ta chờ đợi biết bao năm, cuối cùng kẻ có thể xứng đáng trở thành đối thủ của ta cũng đã xuất hiện a!
Gha ha ha!"
Gã trung niên chậm rãi đứng dậy, vừa cười vừa nói, thái độ vui mừng đến sắp khóc.
Serbes khẽ nhíu mày bởi luồng ma khí màu đen thẫm đang cuồn cuộn xoáy quanh người gã.
Luồng ma khí này khiến cho Serbes cảm thấy lo lắng.
Hắn lo lắng không phải vì ma khí quá mạnh mà là hắn nhận ra được luồng ma khí này, một luồng ma khí mà hơn ngàn năm trước hắn đã từng thấy qua.
Thân thể gã trung niên từ từ biến đổi trong luồng ma khí bao quanh kia.
Cơ thể gã phát triển to ra, cao vượt quá hai thước, từng cơ bắp từng thớ thịt của gã nổi lên cuồn cuộn, làn da cũng trở nên đỏ rực.
Tóc và lông trên cơ thể gã mọc dài ra tạo thành một cái bờm giống như của sư tử, sau lưng cũng mọc ra một cái đuôi.
Hai tay hai chân hắn cũng to ra và biến đổi như tứ chi của hung thú, những móng vuốt sắc nhọn sáng loáng như những lưỡi dao cũng mọc ra.
Mắt trái của hắn bị Trương Tấn đả thương cũng dần dần hồi phục như lúc đầu.
Trương Tấn khoé miệng giật giật nhìn gã trung niên kia biến hình.
"Thú...thú nhân...?!!
Tên này...cũng là thú nhân sao...?!!"
"Không!
Tên này chỉ là một con người bình thường mà thôi, hoàn toàn không phải thú nhân!"
Serbes lập tức phủ nhận câu nói của Trương Tấn.
Trương Tấn hiện lên ngốc trệ.
Không phải thú nhân?
Hắn có thể biến hình, và sau khi biến hình thì nhìn chẳng khác gì một con sư tử biết đứng bằng hai chân, không phải thú nhân thì là gì cơ chứ?!!
"Hãy run rẩy vì sợ hãi đi!
Gha ha ha!
Đây là cơ thể bất tử mà ngài ấy ban cho ta!
Ở trạng thái này, ta là vô địch!
Gha ha ha!"
Sư vương cười lớn, vang vọng cả căn phòng, bộc phát ra khí tức của Võ Thánh.
"Cũng chỉ là một con côn trùng biết biến hình!
Phóng ngựa tới đây!"
Serbes ngón tay ngoắc ngoắc về phía sư vương.