Chương 54: Tân nương mãi mãi không đến.
"Nghi lễ mà các ngươi vừa thấy chính là lễ thành hôn của Vạn Cổ Yêu Hoàng và Thanh Cơ Yêu Hậu ngàn năm trước...
Kể từ sau sự việc đó cho đến nay, cứ vào khoảng thời gian này, Yêu Hoàng sẽ lại tổ chức nghi lễ, và nó cứ thế diễn ra mỗi ngày trong suốt ngàn năm nay..."
Tên quỷ linh giải thích.
"Sự kiện đó...?"
Mộc Phiến La ngốc trệ nhìn tên quỷ linh.
"Có phải là lúc Thanh Cơ Yêu Hậu qua đời?"
Triệu Thường Côn nói chen vô.
"Đúng thế!
Ngày Yêu Hậu qua đời cũng chính là vào ngày thành hôn của hai người, cũng chính là ngày Vạn Cổ Yêu thành biến mất khỏi Yêu giới, cũng chính là ngày mà bọn ta, dân chúng trong thành bị kẹt lại nơi này mãi mãi không thể siêu sinh..."
Tên quỷ linh ánh mắt hướng về phía đám quỷ linh phía dưới đường lớn, giọng trở nên khổ sở.
"Tất cả những quỷ linh dưới kia mà hai ngươi nhìn thấy, tất cả bọn họ trước đây đều là dân chúng của Vạn Cổ Yêu thành.
Ta cũng là một trong số họ..."
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Yêu Hậu lại chết ngay trong ngày thành hôn?
Tại sao Vạn Cổ Yêu thành lại hóa ra như này?"
Mộc Phiến La hai chân mày nhăn lại, hỏi tên quỷ linh.
"Hai ngươi đã bao giờ nghe đến Tam giới cấm chế hay chưa?"
Tên quỷ linh hỏi.
"Đã từng nghe qua..."
Triệu Thường Côn thản nhiên trả lời.
"...." Mộc Phiến La.
"Câu chuyện này phải bắt đầu kể từ lúc Vạn Cổ Yêu Hoàng dẫn quân xâm chiếm Nhân giới hơn ngàn năm trước.
Khi ở Nhân giới, Yêu Hoàng tình cờ gặp và yêu say đắm một nữ nhân nhân loại, người đó tên là Thanh Cơ.
Thanh Cơ kia chỉ là một phàm nhân không hơn không kém, ban đầu nàng một mực không chấp nhận tình cảm mà Yêu Hoàng dành cho nàng, nhưng để cứu lấy Nhân giới thoát khỏi cảnh chiến tranh loạn lạc, nữ nhân đó đã đồng ý cùng Yêu Hoàng trở về Yêu giới.
Từ khi Thanh Cơ đến Yêu giới, Yêu Hoàng chiều chuộng yêu thương nàng hết mực, thậm chí còn dùng Nguyên thần truyền cho Thanh Cơ một phần lớn tu vi của mình để bảo vệ nàng không bị yêu khí nhập thân mà mất đi lý trí.
Cảm động trước tấm chân tình mà Yêu Hoàng dành cho mình, cuối cùng, sau hơn ba năm, Thanh Cơ đã chấp nhận tình cảm đó.
Thanh Cơ nàng, tuy là con người nhưng lại rất lương thiện và tốt bụng, nàng đối xử với yêu nhân chúng ta cũng giống như người thân của nàng vậy, vì thế mà nàng nhận được sự tôn trọng và lòng kính phục của rất nhiều yêu nhân, kể cả ta.
Khi Yêu Hoàng tuyên cáo toàn Yêu giới về lễ thành hôn của ngài và Thanh Cơ, tất cả yêu nhân đều vui mừng và chúc phúc cho cả hai.
Vạn Cổ Yêu thành mấy ngày trước hôn lễ, được cho là lớn nhất trong lịch sử Yêu giới, đông nghẹt những yêu nhân từ khắp nơi đến, tất cả yêu nhân đều mong chờ lễ thành hôn đó, đều mong chờ được nhìn thấy Thanh Cơ Yêu Hậu của bọn hắn trong bộ y phục tân nương.
Nhưng Tam giới có quy luật và trật tự của nó.
Cấm chế mà Thiên giới đặt ra không cho phép chúng sinh khác loài lấy nhau.
Vạn Cổ Yêu Hoàng và Thanh Cơ Yêu Hậu biết rõ điều đó nhưng cả hai vẫn cứ bất chấp.
Và cái ngày mà lễ thành hôn được tổ chức cũng đã trở thành ngày tồi tệ nhất trong lịch sử của Yêu giới.
Ta còn nhớ bầu trời ngày hôm đó không một tia nắng, mây đen và sấm chớp vần vũ từ sáng sớm.
Cái thời khắc khi mà đoàn rước tân nương đang diễu hành trên con đường lớn nhất của Vạn Cổ Yêu thành thì trên bầu trời xuất hiện một trận pháp rất lớn, bao quanh cả thành.
Trận pháp đó chính là Vạn Kiếp Thiên Lôi trận, trận pháp diện rộng có sức hủy diệt cực lớn được Thiên giới triệu hồi ra để trừng phạt Yêu Hoàng và Yêu Hậu.
Khi vạn lôi đánh xuống, Yêu Hoàng cùng Yêu Hậu đã dùng tất cả sức mạnh của mình tạo nên một màn chắn bao phủ toàn bộ Vạn Cổ Yêu thành bảo vệ cho dân chúng trong thành.
Nhưng Vạn Kiếp Thiên Lôi trận không phải muốn là chặn là chặn được, vẫn có rất nhiều tổn thất xảy ra.
Lôi trận đánh tới lần thứ mười, cảm thấy không thể làm gì được Yêu Hoàng cùng Yêu Hậu, vì thế Thiên giới đã cử Thiên binh Thiên tướng đến.
Số lượng Thiên binh Thiên tướng là không thể nào đếm được.
Sau khi lệnh cho dân chúng trong thành tìm nơi ẩn nấp, Yêu Hoàng và Yêu Hậu đã xông lên tử chiến với bọn chúng.
Nhưng hai người đấu với vạn người vẫn là không có một chút cơ hội nào để chiến thắng.
Đến cuối cùng, Yêu Hậu vì dùng thân mình che chở cho một đứa bé yêu nhân lạc trong đám hỗn loạn mà bị Thiên binh Thiên tướng giết chết...
Sau khi Thiên binh Thiên tướng rút lui, Yêu Hoàng vì quá đau đớn trước cái chết của Yêu Hậu, đã dùng hết tất cả sức mạnh của ngài dịch chuyển toàn bộ Vạn Cổ Yêu thành đến đây, chôn vùi thành trì lớn nhất Yêu giới cùng toàn bộ dân chúng của nó cùng với Yêu Hậu.
Một hôn lễ tưởng chừng đã rất vui vẻ chỉ trong phút chốc hóa thành địa ngục đẫm máu, và chiếc kiệu tám người khiêng kia của tân nương mãi mãi không bao giờ đến được cửa đại điện hoàng cung..."
Gương mặt của tên quỷ linh thoáng chút buồn.
Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La gương mặt trầm ngâm khi nghe xong câu chuyện vừa rồi.
"Chả trách nơi này lại có nhiều quỷ linh như vậy..."
Chung Quỳ nói.
"Các ngươi đều là do oán hận Vạn Cổ Yêu Đế nên mới không thể siêu thoát, đúng không?
Vì hắn mà các ngươi mới bị đưa đến đây, mới mục rữa ở nơi đây..."
Triệu Thường Côn nhìn tên quỷ linh hỏi.
"Oán hận chỉ là một phần..."
Tên quỷ linh ánh mắt hướng lên phía trên cao, như muốn chỉ cho Triệu Thường Côn một cái gì đó.
"Một phần cũng là do toàn bộ Vạn Cổ Yêu thành bị bao bọc bới một lớp màn chắn kỳ lạ, chính cái màn chắn này ngăn không cho bọn ta siêu thoát..."
"Ta sẽ giúp các ngươi!"
"Ngươi vì sao lại muốn giúp quỷ linh bọn ta chứ?"
Tên quỷ linh ngạc nhiên hỏi.
"Đơn giản vì ta thích thế!"
Triệu Thường Côn thản nhiên nói.
"Thế ngươi định giúp bọn ta bằng cách nào?"
"Chỉ cần đánh bại Vạn Cổ Yêu Đế và phá bỏ kết giới đang giam giữ linh hồn của các ngươi"
"Đánh bại Yêu Hoàng?
Đầu ngươi có vấn đề hay sao vậy?"
Tên quỷ linh nhìn Triệu Thường Côn bằng ánh mắt ngốc trệ.
"Ý ngươi là sao?"
"Bọn ta đúng là có oán niệm, nhưng không hề liên quan gì đến Yêu Hoàng...
Bọn ta có thể hiểu được sự đau đớn của Yêu Hoàng khi mất đi Yêu Hậu...bất cứ ai trong tình cảnh đó đều sẽ hành động như ngài...
Cái bọn ta oán hận chính là thứ cấm chế vô lý kia của Thiên giới, thứ luật lệ đã ngăn cản tình yêu của hai người bọn họ..."
"Nếu là như thế, ta sẽ thay các ngươi phá vỡ cái thứ luật lệ đó!"
Tên quỷ linh không khỏi kinh ngạc, nhìn Triệu Thường Côn.
'Tên này đang là giả vờ hay thực sự là hắn bị ngu thế nhỉ?
Nếu như dễ dàng bị phá vỡ như thế thì đó không phải gọi là cấm chế Tam giới.
Đến ngay cả Yêu Hoàng, đỉnh tiêm của Yêu giới, cũng bị cấm chế khuất phục, tên này hắn nghĩ hắn là ai chứ?'
Tên quỷ linh âm thầm nghĩ.
"Chung Quỳ, thả hắn ra!
Chúng ta đi thôi!"
Chung Quỳ liền thu hồi lại sợi dây đá, nói với Triệu Thường Côn.
"Chủ nhân, ngươi là định tới chổ kia đúng không?"
Ngón tay nhỏ xíu của Chung Quỳ chỉ về phía đại điện hoàng cung.
"Ta cảm thấy ở chỗ đó lượng tử khí phát ra với những chỗ khác dày đặc và nặng nề hơn rất nhiều..."
"Đó chính xác là chỗ ta muốn đến!
Có một thứ mà ta muốn mượn từ tay Vạn Cổ Yêu Đế!"
"Nhưng còn đám quỷ linh dưới kia?
Bọn chúng không dễ dàng gì để cho chủ nhân vượt qua đâu"
"Chuyện đó không cần phải lo lắng!
Sau khi nghi lễ kết thúc bọn ta tự động sẽ biến mất.
Bọn ta chỉ xuất hiện chỉ khi tổ chức nghi lễ thành hôn mà thôi"
Tên quỷ linh đứng dậy nói.
"Các ngươi chỉ cần ở đây và chờ cho đến khi nghi lễ kết thúc là được...
Nhưng ta nhắc các ngươi trước, Yêu Hoàng bây giờ và trước kia là hai người hoàn toàn khác hẳn, các ngươi có thể sẽ phải mất mạng khi gặp ngài..."
Nói đoạn, tên quỷ linh nhảy khỏi mái nhà, hoà vào dòng quỷ linh bên dưới.