Chương 35: Gậy ông đập lưng ông.
Vương Nhất Tự ánh mắt liếc nhìn lên những tán cây cao phía xa.
"Các vị, hành vi lén lúc theo dõi người khác thực không tốt lắm đâu a!"
Trương Tố Tố cùng đám đệ tử ánh mắt cùng hướng về nơi Vương Nhất Tự đang nhìn.
Ẩn nấp trong những tán cây cao, rậm rạp cách xa hơn năm mươi thước, đám tán tu khẽ giật mình vì bị phát hiện nhưng vẫn cố ngoan lỳ không xuất hiện.
Vương Nhất Tự vẫy tay ra hiệu cho Thiên Cầm, giọng nói thản nhiên nói.
"Thiên Cầm, đám chuột kia hình như cần một chút động lực a!"
Thiên Cầm không đáp, âm trầm phát ra bàng bạc khí tức, hướng đám tán tu phía xa kia mà đè ép xuống.
Đám tán tu cảm nhận được khí tức của Thiên Cầm thân thể run rẩy lên vì sợ hãi, toàn thân cứng đờ.
Phịch!
Phịch!
Bọn chúng rơi khỏi chỗ ẩn nấp, ngã nhoài nằm sóng soài trên mặt đất.
"Võ...Võ Vương... một... một Thập lưu... phái...lại có...Võ Vương...?"
Tên thủ lĩnh cố gắng gượng phát ra từng chữ.
Cả đám bọn chúng chỉ là Võ Tông, vốn không thể cũng không có khả năng chống chọi lại uy áp của Thiên Cầm.
"Các bảo bối, bắt trói đám này lại cho bản tọa"
Vương Nhất Tự ra lệnh.
Rất nhanh sau đó đám tán tu đã bị trói lại một chỗ.
"Vương... Vương chưởng môn... bọn ta chỉ là...tình cờ đi ngang qua... không có ý gì cả..."
Tên thủ lĩnh vội vàng thanh minh.
"Ồ! Tình cờ đi ngang qua?
Nhưng bản tọa lại thấy các ngươi từ trên cây mà rớt xuống a?!"
Vương Nhất Tự tỏ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tên thủ lĩnh.
"Bọn...bọn ta vì sợ...sợ bị Địa Viêm Lang tấn công...cho nên...cho nên..."
"Cho nên định chờ bọn ta và Địa Viêm Lang tàn sát nhau, các người ở giữa ngư ông đắc lợi, bản tọa nói đúng không?"
"Không! Không! Bọn ta nào dám có ý đó!"
Tên thủ lĩnh chối nhăng chối cuội, nhưng đám tán tu phía sau gương mặt đều hiển hiện lên sợ hãi, cả người ướt đẫm mồ hôi, đã nói lên tất cả.
"Ai nha, nói dối là không tốt chút nào a.
Nếu như không muốn thành thật với bản toạ bản toạ cũng không làm khó"
Vương Nhất Tự chỉ tay vào Thiên Cầm tiếp tục nói.
"Nữ đệ tử này của bản tọa tính tình vốn không được tốt cho lắm.
Thôi thì để nàng thay bản tọa hỏi các ngươi vậy.
Thiên Cầm, giao lại cho ngươi a!"
Lục Thiên Cầm gương mặt lạnh như băng, từ từ lôi ra Ỷ Thiên kiếm từ trong không gian giới chỉ kề sát cổ tên thủ lĩnh, lạnh lùng nói.
"Chưởng môn, không cần phải tốn thời gian với bọn chúng làm gì.
Để đệ tử một kiếm một mạng cho nhanh!"
Đám tán tu sợ hãi không thôi, sống lưng cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc, nhất là tên thủ lĩnh, cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể cứng ngắt, không dám động đậy, đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Cứ làm theo ý ngươi a!"
Vương Nhất Tự xưa xua tay nói.
Thiên Cầm liền lập tức bộc phát ra khí tức, trực xuất kiếm, thì bỗng một tên trong đám tán tu nói lớn, giọng như van xin.
"Vương chưởng môn xin tha mạng!
Bọn...bọn ta đúng là... đúng là...đi theo sau Vương chưởng môn để...để thu một ít...tài nguyên..."
Cả đám tán tu cùng đồng thanh nói.
"Đúng... đúng vậy, chỉ là muốn kiếm.... một ít tài nguyên..chứ không hề có ý gì khác..."
"À, vậy ra đám các ngươi chỉ là muốn lượm nhặt tài nguyên mà bản tọa để lại thôi sao?"
Vương Nhất Tự tay nâng cằm hỏi.
Đám tán tu gật đầu lia lịa đáp.
"Đúng! Đúng vậy!"
"Ở đâu ra tài nguyên dư thừa mà để các ngươi hưởng lợi?
Thiên Cầm, giết chúng thôi!"
Vương Nhất Tự vẫy tay ra hiệu.
"Vương chưởng môn xin đừng!"
"Vương chưởng môn xin tha mạng!"
Lúc Thiên Cầm trực ra tay thì Tố Tố lên tiếng ngăn lại.
"Thiên Cầm, hãy khoan giết bọn hắn!"
Thiên Cầm khựng lại, Vương Nhất Tự quay về phía Tố Tố nhẹ nhàng hỏi.
"Tố Tố, bọn hắn theo dõi chúng ta vốn là không có ý gì tốt, để lại sau này sẽ mang đến hậu họa a"
"Bọn người này cũng chỉ là do hoàn cảnh bắt buộc mà thôi.
Trước kia chàng cũng là một tán tu, cũng có thể hiểu được tán tu phải khổ sở thế nào trong việc tu luyện, đúng không?
Hơn nữa, dù đám người này có muốn cũng không có khả năng gây hại cho chúng ta.
Chúng ta có thể cho bọn hắn một cơ hội"
"Sư nương, những kẻ này không đáng để người bận tâm"
Thiên Cầm lạnh lùng nói.
"Tố Tố, nàng dường như có sắp xếp cho bọn chúng...?"
Tố Tố gật đầu, ngón tay chỉ vào xác Địa Viêm Lang đang chất đống.
"Xác những con Địa Viêm Lang này, cả da, cả thịt, cả xương đều có giá trị có thể bán được, hơn nữa số lượng ở đây cũng rất nhiều, bỏ đi thì rất lãng phí, mà không gian giới chỉ phu quân đem theo cũng không nhiều.
Thiếp thấy chi bằng nhờ các vị tán tu đây giúp chúng ta thu thập những thứ này.
Phu quân thấy thế nào?"
"Phu nhân của ta lúc nào cũng là tốt nhất a!"
Vương Nhất Tự xoa xoa đầu Trương Tố Tố, nhẹ nhàng nói, sau đó quay qua đám Tán tu liền thay đổi giọng.
"Các vị, các vị ở Tàng Viêm cốc bị Địa Viêm Lang bầy bao vây, tình cảnh vô cùng nguy khốn.
May mắn Thương Sơn phái ta đi ngang qua nhìn thấy nên kịp thời ra tay cứu giúp.
Để báo đáp ơn cứu mạng, các vị tự nguyện tặng cho Thương Sơn phái ta tất cả tiền bạc cũng như tài nguyên trên người.
Bản tọa nói có đúng hay là không a?"
"Đúng! Đúng!
Vương chưởng môn nói rất đúng!"
Đám tán tu liền vội vàng đáp, cả cơ thể nhẹ nhõm như vừa trút đi gánh nặng.
Tiền bạc, linh thạch mất rồi có thể kiếm lại, nhưng mà tính mạng không còn thì xem như mất hết.
Ban đầu còn dự định sẽ cướp của Thương Sơn phái, ai ngờ gậy ông đập lưng ông, bị Thương Sơn phái cướp ngược lại, lại còn phải làm công việc dọn xác hung thú, thật có muốn hối hận cũng là đã trễ.
"A Tấn, giúp bản tọa nhận tiền của các vị đây a!"
Trương Tấn liền tiến đến cỡi trói cho bọn chúng, sau đó lần lượt nhận lấy không gian giới chỉ của từng người.
Đám tán tu ủ rũ, miễn cưỡng phải lấy ra hết tài sản trên người giao nộp, trong lòng quặng thắt đau từng cơn.
"Chưởng môn, tổng cộng được một trăm hai mươi vạn kim tệ và mười hai ngàn sơ cấp linh thạch"
Trương Tấn đưa không gian giới chỉ cho Vương Nhất Tự, nói.
Vương Nhất Tự nhận lấy không gian giới chỉ vẻ mặt hiển hiện lên hài lòng.
"Các bảo bối, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi các vị đây thu thập xong xác Địa Viêm Lang rồi hãy tiếp tục tiến lên a".
Nghỉ ngơi gần một canh giờ sau, cả bọn tiếp tục lên đường tiến sâu vào bên trong Tàng Viêm cốc.
Đi được một quãng xa, cả đám bắt gặp một khu rừng rậm rạp cây cối.
Mùi máu tươi phản phất, xương người cùng xương thú ngổn ngang nằm xen lẫn đám lá khô bên dưới.
Xung quanh tiếng hung thú gầm rú.
Cả đám đề cao cảnh giác.
Chợt một bóng đen to lớn xuất hiện, chặn ngay lối đi.
"Hắc Bì Báo"
Trương Tấn nói.
Một con báo đen to gấp đôi Địa Viêm Lang nhảy ra từ bụi rậm, nhe hàm răng hung hăng đe doạ đám người.
Đám tán tu đi phía sau chợt hoảng.
Hắc Bì Báo là hung thú Thập giai, thực lực ngang với Võ Tông, rất nhanh nhẹn và hung dữ, tính lãnh thổ của nó cực kỳ cao.
Ở phía sau, Vương Nhất Tự thản nhiên hô lên.
"A Kiệt, lên"
Âu Dương Kiệt liền lao đến, trong chớp mắt một quyền nhắm thẳng đầu Hắc Bì Báo, nhấn xuống đất.
Con thú còn chưa kịp làm gì lại bị giáng thêm cho mấy quyền.
Bành!
Bành!
Rất nhanh, chỉ trong phút chốc Hắc Bì Báo bị đánh cho nằm bẹp dưới đất, bốn chân run run giật giật vài cái, hai mắt trắng dã, hồn lìa khỏi xác.
Âu Dương Kiệt hằng ngày tập trung toàn lực vào Tố Tạo Phòng và Dịch Cân Kinh, bây giờ nhục thân, gân cốt, cùng thân pháp đều là rất cường hãn.
Hắn tuy chỉ mới là Khai mạch Lục đoạn, nhưng dựa vào sức mạnh cơ bắp vẫn có thể dễ dàng miễu sát Hắc Bì Báo Thập giai hung thú.
Đám tán tu mồm chữ A mắt chữ O nhìn cảnh tượng vừa mới xảy ra.
Tên thanh niên đó khí tức chỉ là Khai mạch lại có thể đánh cho Thập giai thú không chút phản kháng, chết ngay lập tức.
Hắn có phải là con người không vậy?
"Này, này, các ngươi còn ngây ra đó làm gì đấy?
Mau đến thu thập xác hung thú đi chứ!"
Vương Nhất Tự quát lớn đám tán tu.
Hung thú đánh hơi được mùi con người, cứ thế liên tục tìm đến, cũng cứ thế mà tự dâng tinh hạch cho Vương Nhất Tự.