Chương 17: Nghiền ép.
Lôi đài, Thương Sơn phái.
Vương Nhất Tự ngồi đối diện Hàn Bá Lâm, hai chân bắt chéo, lấy ra điếu thuốc, châm lửa, liền rít một hơi.
Phù...
"Hàn chưởng môn, chúng ta đánh thập trận, năm tên đệ tử ngoại môn, năm tên đệ tử nội môn, phân thắng bại.
Một người có thể đánh nhiều trận.
Hàn chưởng môn thấy sao?"
"Được! Nếu ngươi thua, lập tức thả hai vị trưởng lão, đồng thời, tất cả người Thương Sơn phái phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó giải tán, Thương Sơn phái cũng phải xóa tên.
Nếu Tinh Vẫn phái thua đồng ý bỏ ra hai trăm ngàn linh thạch để chuộc hai vị trưởng lão"
Hàn Bá Lâm gằn giọng.
Tống đà chủ quay về phía Vương Nhất Tự, hỏi.
"Vương chưởng môn có đồng ý với điều kiện của Hàn chưởng môn?"
"Không, không đồng ý"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Đệ tử Thập lưu phái tu vi cũng chỉ Võ Đồ cao nhất, làm sao có thể đánh lại đệ tử của Bát lưu môn phái?"
"Không đồng ý là đúng, này khác nào tự lao vào chổ chết"
"Ta thấy Thương Sơn phái hôm nay phải xóa tên rồi"
"Một phái mới thành lập, đắc tội một cái Bát lưu môn phái, kiểu gì cũng bị ngược cho nam bắc nhìn không ra"
Các võ tu xung quanh nhao nhao bàn luận.
Rít thêm một hơi thuốc.
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
"Lúc trước là một trăm ngàn linh thạch.
Bây giờ là hai trăm ngàn Linh thạch một người"
"..."
Thiên Cầm đứng phía sau im lặng.
"Ngươi!"
Hàn Bá Lâm cả giận.
Đám võ giả cũng kém chút ngã ngược.
Tên này là não có vấn đề hay gì?
Tống đà chủ khóe miệng hơi giật.
"Vương chưởng môn chắc chắn?"
"Chắc chắn"
"Hàn chưởng môn?"
"Được!"
Hàn Bá Lâm nắm chặt nấm đấm nói.
Vương Nhất Tự liền truyền âm cho các đệ tử.
"Các ngươi lên đài, che giấu tu vi của bản thân, chỉ cần ngược bọn chúng nữa cái mạng là được".
Đám đệ tử hai mắt chợt lóe sáng.
Bọn hắn tất cả đều là Võ Sư, lúc nhập môn lại được phát cho bí tịch nhập môn, đang không biết xài chiêu mới vô đâu, nay liền có thể đánh nhau, vừa là đúng ý bọn hắn.
Dù chỉ mới tu luyện Tu La chưởng ấn một ngày, nhưng cảnh giới đã đạt Võ Sư, nên đa số đều đã lĩnh hội được một hai phần.
"Vương chưởng môn mời xuất đệ tử lên trước"
Tống đà chủ nói.
Vương Nhất Tự hô lớn.
"Trương Vô Kỵ! Lên!"
Đám đệ tử im lặng.
Một cơn gió thổi ngang.
Đám võ giả cũng ngốc trệ.
Vương Nhất Tự liền quay lại chỉ tay vào một tên đệ tử quát.
"Ta nói ngươi đấy!
Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Tên đệ tử nghiêng đầu ngạc nhiên.
"Chẳng phải chưởng môn vừa gọi Trương Vô Kỵ sao?
Ta không phải hắn.
Ta là Trương Tấn"
"Lỗ tai ngươi để dưới mắt hay gì mà nghe thành Trương Vô Kỵ?
Lên đài!"
Vương Nhất Tự quát.
Đám người khóe miệng lại giật.
Rõ ràng hắn vừa mới nói Trương Vô Kỵ.
"Lỗ Mang! Lên tiếp hắn"
Hàn Bá Lâm âm trầm.
Cả hai liền tiến lên lôi đài.
"Đệ tử ngoại môn Tinh Vẫn phái, Lỗ Mang"
"Đệ tử ngoại môn Thương Sơn phái, Trương Tấn"
Trọng tài hô lớn "Bắt đầu"
Lỗ Mang liền vận khí tức thi triển một quyền đánh tới.
"Long Phá quyền"
Các Võ giả trầm trồ.
"Là Thất phẩm Võ Đồ."
"Đúng là Bát lưu môn, một quyền này đánh ra cũng bảy tám ngàn cân.
Tên đệ tử Thương Sơn e là sẽ bị ngược a"
Xoát!
Trương Tấn vận thân pháp xoay người nhẹ nhàng né tránh.
Đồng thời vận chưởng lực hướng sau lưng Lỗ Mang đánh tới.
Một luồng khí tức u ám từ bàn tay lan tỏa ra.
"Tu La chưởng"
Bành!
Dính trọn một chưởng vào lưng, Lỗ Mang liền bị đánh ra khỏi Lôi đài, phun ra một ngụm máu, thân thể bất động, nằm sắp trên mặt đất.
Đám võ tu trên khán đài nhìn thấy sắc mặt đều trở nên ngốc trệ.
Trương Tấn hai tay ôm quyền.
"Đã nhường"
"Thể loại gì đây?"
"Một chưởng đánh bay Thất phẩm Võ Đồ ra khỏi đài, bất tỉnh nhân sự?"
"Vừa bắt đầu liền kết thúc?"
Đám võ giả bàn tán.
Hàn Bá Lâm nhíu mày.
Vương Nhất Tự hài lòng nói.
"Hàn chưởng môn, đã nhường"
Trương Tấn đứng trên lôi đài, quay về phía Vương Nhất Tự, hỏi.
"Chưởng môn, đệ tử có thể tiếp tục?"
"Được"
Vương Nhất Tự gật đầu.
Rắc rắc...
Hàn Bá Lâm siết chặt nấm đấm ra lệnh.
"Ngô Phúc, lên!"
Trọng tài lại hô Bắt đầu.
Bành!
Vừa bắt đầu, Ngô Phúc còn chưa kịp thủ thế liền bị ngay một chưởng vào mặt, văng ra khỏi đài, nằm im bất động.
"...." Đám võ giả.
"Đã nhường"
Hàn Bá Lâm nghiến răng.
"Tiếp tục"
Lên đài lần lượt Bát phẩm, Cửu phẩm, Đỉnh phong Võ Đồ đều bị Trương Tấn một chưởng đánh bay xuống đài, nhanh gọn và chẳng hề tốn chút sức lực nào.
Chân Long Giáng Thế?
Đám võ tu khóe miệng giật giật.
Đây là thể loại gì thi đấu?
Đệ tử ngoại môn Thập lưu phái đánh liên tiếp năm trận, đều là một chưởng đánh bay đệ tử của Bát lưu phái?
Đáng lẽ ra mọi thứ phải ngược lại mới là đúng chứ!
Trương Tấn hiện tại là Lục phẩm Võ Tông, đương nhiên đối với cái đám Võ Đồ của Tinh Vẫn phái chả để vào mắt.
Trước khi lên đài, chưởng môn đã căn dặn chỉ là ngược đám đệ tử Tinh Vẫn phái nữa cái mạng, nếu không thì bọn chúng đã đi đầu thai từ sớm rồi.
"Chưởng môn, đệ tử hơi mệt, có thể thay người không?"
Trương Tấn quay về phía Vương Nhất Tự, hỏi.
"Được! Người làm rất tốt, xuống nghỉ ngơi đi!"
Trương Tấn liền lui xuống.
"Ting!...
....
-Đệ tử ngoại môn: 5/5.
-..." hệ thống thông báo.
"Hàn chưởng môn, đệ tử ngoại môn cũng chỉ có vậy"
Vương Nhất Tự giễu.
Hàn Bá Lâm hai mắt đỏ rực, hô lớn.
"Trung Côn, lên đài"
Vừa lúc này, Mẫn Nhi cùng Thiên Tuyết về tới, nhìn thấy ở Lôi đài, trong đám người đối diện chưởng môn, nhận ra Thanh trưởng lão, liền đi tới hỏi Vương Nhất Tự.
"Chưởng môn, bọn họ là Tinh Vẫn phái?"
"Đúng!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Bọn họ là đến trả thù?"
Nàng liếc nhìn Tinh Vẫn phái ngàn người đứng đối diện bên kia Lôi đài.
"Không, Không!
Tinh Vẫn phái mang tiền đến chúc mừng chúng ta thành lập môn phái.
Nào đâu phải trả thù gì đâu"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Thiên Tuyết khóe miệng hơi giật.
Đám võ giả đến xem kém chút ngã quỵ.
Hàn Bá Lâm hận là lúc này không thể lao đến mà ngược cho tên Vương chưởng môn kia sống không bằng chết.
"Việc bản toạ giao cho ngươi đã hoàn thành?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Đệ tử đã hoàn thành"
Thiên Tuyết đáp, sau đó lấy ra không gian giới chỉ đưa cho chưởng môn.
"Tất cả nguyên liệu mà chưởng môn cần đều để trong này"
"Tốt a!"
"Vương chưởng môn, có thể tiếp tục?"
Hàn Bá Lâm gằn giọng.
"Đúng! Tiếp tục tiếp tục!"
Vương Nhất Tự vui vẻ nói.
"Trung Côn, lên đài!"
Hàn Bá Lâm sắc mặt âm trầm quát.
Trung Côn từ từ tiến lên lôi đài.
"Triệu Thiên Tuyết, lên đài!"
Vương Nhất Tự hô.
Thiên Tuyết một mặt ngốc trệ nhìn chưởng môn.
Vương Nhất Tự nói.
"Đúng đúng, là ngươi đấy!
Lên đánh đi!"
Thiên Tuyết gương mặt đặc sắc đi đến cạnh chưởng môn nói nhỏ.
"Chưởng môn, đệ tử vừa làm nhiệm vụ về còn mệt, hay là người kêu người khác lên đi"
"Nha đầu! Bản tọa tạo cơ hội cho ngươi trả thù, còn không bắt lấy?"
Hai người to to nhỏ nhỏ.
"Vương chưởng môn, ngươi có còn muốn đánh?"
Hàn Bá Lâm nổi sùng.
Vương Nhất Tự quay nhìn hắn.
"Hàn chưởng môn đợi chút đợi chút"
"Chưởng môn, đệ tử thực là không nắm chắc phần thắng"
Thiên Tuyết nói.
"Chỉ là đệ tử nội môn của Tinh Vẫn phái thôi mà, không sao đâu"
Đám Võ tu sắc mặt ngưng kết.
Hai sư đồ các ngươi nói chuyện đã đủ chưa?
"Chưởng môn, đệ tử cảm thấy không tự tin."
Thiên Tuyết tiếp tục nói.
"Vương chưởng môn, nếu cảm thấy đánh không lại có thể nhận thua"
Hàn Bá Lâm sắp không kìm nén nổi.
Nhưng Vương Nhất Tự lại quăng cho hắn quả bơ thẳng vào mặt.
"Nha đầu, ngươi là đệ tử nội môn của Thương Sơn phái ta, cốt cách Thương Sơn phái của ngươi đâu?
Sao lại không tự tin?"
"Chưởng môn, có thể để ta lên đánh?"
Thiên Cầm đi tới, chen ngang cuộc nói chuyện.
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Không được, ngươi không được"
Sau đó vẫy vẫy tay Thiên Tuyết.
"Ngươi lại gần đây chút"
Thiên Tuyết đến bên cạnh, cúi người xuống.
Vương Nhất Tự vận khí lực vào hai ngón tay đặt lên trán Thiên Tuyết.
Nàng chợt cứng người liền sau đó cảm nhận được một luồng khí lực lan tỏa khắp cơ thể, thiên địa linh khí bao bọc lấy thân thể, cuồn cuộn cuồn cuộn.
Đám võ giả cùng đám người Tinh Vẫn phái trợn mắt.
Nữ nhân kia đang là muốn đột phá?
Hàn Bá Lâm hừ lạnh một tiếng.
'Cho dù đột phá, cao lắm cũng Võ Sư, há lại gây khó dễ cho đệ tử của ta?'
Hắn nghĩ.
Hưu hưu....
Không phải là Võ Sư.
Một chỉ này của Vương Nhất Tự trực tiếp đem tu vi của Thiên Tuyết từ Tứ phẩm Võ Đồ tăng lên thẳng Võ Tông đỉnh phong.
Đứng bên cạnh, Thiên Cầm nhận ra được điểm này, liền nhìn Vương Nhất Tự hồi lâu.
Hắn thực ra là vừa làm gì?
Một chỉ trực tiếp đem khí lực truyền cho người khác, giúp họ đột phá liền hai cảnh giới lớn?
Đây còn là hành động của con người sao?
"Lên đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Vương Nhất Tự xua tay.
Thiên Tuyết bước lên Lôi đài, trong người còn chưa hết bàng hoàng sau tình huống vừa rồi.
"Đệ tử nội môn Tinh Vẫn phái, Trung Côn"
"Đệ tử nội môn Thương Sơn phái, Triệu Thiên Tuyết"
"Bắt đầu" trọng tài hô lớn.
"Cô nương, quyền cước không có mắt, xin đắc..."
Bành!
Trung Côn chưa kịp nói dứt lời, Thiên Tuyết liền vận thân pháp lao đến, tặng hắn một cước vào bụng.
Bành bành!
Tiếp đó bồi thêm vài chưởng thẳng vô mặt.
Trung Côn phun máu ngồi bệch xuống, liền sau đó bị một cước đá văng khỏi Lôi đài.
Này là nhân vật phản diện càng nói nhiều càng nhanh chết.
Nhìn thấy đệ tử không một chút phản kháng liền bị đánh văng khỏi lôi đài, Hàn Bá Lâm lúc này đầu tựa như bốc khói.
Tống đà chủ cùng bọn võ tu gương mặt đặt sắc vô cùng.
"Đã nhường"
Thiên Tuyết ôm quyền.
"Oa oa, Thiên Tuyết sư muội thật mạnh a!"
Mẫn Nhi hai mắt lóe sáng hô to.
"Nhị sư tỷ uy vũ"
"Nhị sư tỷ uy vũ"
Đám đệ tử Thương Sơn phái phía sau cũng hò reo cổ vũ.
Trương Tấn sắc mặt hiện lên u ám, trong lòng gào thét.
'Ta cũng là lên đài hạ một đòn đo ván đối thủ, các ngươi sao lại không hò reo cổ vũ?'
Người ta là nữ nhân, cũng là một mỹ nhân xem xem, ngươi đực rựa ganh tỵ cái rắm.
Thiên Tuyết đứng trên Lôi đài nghe được các sư đệ sư muội cổ vũ trong lòng càng là thêm tự tin.
Nàng hiện là Đỉnh phong Võ Tông, sợ cái rắm bọn đệ tử Tinh Vẫn phái.
Bốn trận tiếp theo vẫn chỉ là nghiền ép từ một phía.
Tống đà chủ bọn người ngây ra như phỗng.
Đây là nghiền ép, Bát lưu môn phái Tinh Vẫn phái không hề có khả năng chống trả.
Đây mà là Thập lưu môn phái sao?
Nói ra chắc chẳng ai tin.
Hàn Bá Lâm lúc này giận dữ không thể nào tưởng tượng nổi, nghiến răng ken két.
Phái lên đài năm đệ tử Ngoại môn, năm đệ tử Nội môn đều là bị người ta ngược bất tỉnh nhân sự, hắn làm sao mà chấp nhận được chứ?
"Ting! Nhiệm vụ Tinh Anh:....
Tiến trình...
-Đệ tử ngoại môn: 5/5.
-Đệ từ nội môn: 5/5.
-Trưởng lão Tinh Vẫn phái: 0/3.
-Chưởng môn Tinh Vẫn phái: 0/1."
"Hàn chưởng môn, thập trận vừa rồi đệ tử của bản tọa thắng được cũng cho là có chút may mắn a."
Vương Nhất Tự cười nói
"Nhưng là...."
Ngừng một chút, hắn hỏi.
"... Hàn chưởng môn có còn muốn tiếp tục?"
"Tiếp tục"
Hàn Bá Lâm thét lớn.
"Hay là như này"
Vương Nhất Tự nói.
"Ba vị trưởng lão Tinh Vẫn phái cùng đệ tử Nội môn ta bàn luận.
Một trận phân thắng thua.
Hàn chưởng môn được hay không được?"
Lời này nói ra khiến cả Lôi đài im lặng.
Tống đà chủ cùng đám võ tu trong lòng gào thét
'Một tên đệ tử đối đầu ba tên trưởng lão?
Tên này chắc chắn đầu bị lừa đá!'
"Được!"
Hàn Bá Lâm lên tiếng.
"Mã trưởng lão!
Thanh trưởng lão!
Ngưu trưởng lão!
Lên đài!"
"Rõ!"
Ba người vận thân pháp nhảy lên đài.
Bàng bàng tức liền bộc lộ ra.
"Một cái Tam phẩm Võ Sư.
Một cái Nhị đẳng Võ Tông.
Một cái Tam đẳng Võ Tông"
Đám Võ tu nhận xét.
"Nữ nhân kia một mình đối đầu ba trưởng lão đúng là không biết sống chết"
"Hẳn là sẽ bị ngược nam bắc không nhận ra"
Thiên Tuyết nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Một người, nàng có thể đánh được.
Dù nàng bây giờ tu vi đã là Đỉnh phong Võ Tông, nhưng một lúc đối đầu với ba trưởng lão Tinh Vẫn phái, thậm chí trong đó còn có một cái Tam đẳng Võ Tông, e là cũng không chiếm được thế thượng phong.
"Khoan đã!"
Vương Nhất Tự giơ tay lên ra hiệu.
"Vương chưởng môn, còn có chuyện gì?"
Hàn Bá Lâm nhăn mặt hỏi.
"Trước khi hai bên động thủ, xin Hàn chưởng môn thanh toán bốn trăm ngàn linh thạch a"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Vương chưởng môn, giao đấu giữa hai bên còn chưa kết thúc, có lý nào lại đòi linh thạch?"
Hàn Bá Lâm âm trầm đáp.
"Có lẽ Hàn chưởng môn đã lớn tuổi nên đầu óc không được minh mẫn cho lắm.
Giao kèo lúc trước là cuộc đấu giữa các đệ tử với nhau.
Mười trận, Tình Vẫn phái không may đều thua cả mười.
Ở đây có rất nhiều võ giả đến xem sẽ làm chứng cho bản toạ a.
Hay là..."
Vương Nhất Tự nhíu mày, nhìn Hàn Bá Lâm nghi hoặc
"Hay là Hàn chưởng môn định... quỵt nợ?"
"Ngươi...!"
Hàn Bá Lâm kém chút thổ huyết, không nói ra lời.
"Vương chưởng môn nói đúng, ta có thể làm chứng!
Hàn chưởng môn cũng là nên thực hiện theo giao kèo lúc trước"
Tống đà chủ đứng giữa hai bên lên tiếng.
"Bản toạ trước giờ cũng không thích ép buộc người khác.
Nếu như Tinh Vẫn phái trên dưới cả ngàn nhân nhưng không đủ để lấy ra bốn trăm ngàn linh thạch thì bản toạ có thể ghi nợ trước, sau này có dịp sẽ ghé thăm Tinh Vẫn phái để tính toán sổ sách cũng không muộn a"
Đám võ giả cùng Tống đà chủ khoé miệng giật giật liên hồi.
Lời này Vương Nhất Tự nói ra chẳng khác nào khinh dễ Tinh Vẫn phái nghèo cơ chứ?
"Chưởng môn, theo đệ tử thấy thì người của Tinh Vẫn phái làm gì có nổi bốn trăm ngàn linh thạch để mà giao ra cơ chứ?
Chưởng môn cũng là nên ghi nợ a"
Đứng phía sau, Thiên Cầm tiếp lời Vương Nhất Tự.
'Nữ nhân này! Ý của chưởng môn ngươi, ngươi cũng đã nói trắng ra luôn rồi a!'
Đám võ giả trong lòng gào thét.
Hàn Bá Lâm gương mặt giận chuyển thành màu tím, cả người run rẩy, hay bàn tay nắm chặt, nghiến răng ken két, tựa như sắp bùng nổ.
"Linh thạch ở đây!"
Hàn Bá Lâm cố gắng, cố gắng hết sức kiềm nén cơn giận, liền quăng đến cho Vương Nhất Tự một không gian giới chỉ.
"Đây là bốn trăm ngàn linh thạch!
Giao kèo lúc trước xem như đã xong.
Bây giờ đã có thể tiếp tục?!"
Vương Nhất Tự cầm lấy không gian giới chỉ, lắc đầu.
"Trận đấu này vẫn chưa có giao kèo, bản tọa thực không có hứng thú để đệ tử đánh a"
"Vậy Vương chưởng môn muốn thế nào?"
"Như này đi.
Ba trưởng lão Tinh Vẫn phái đánh với để tử Nội môn của bản tọa, một trận phân thắng thua.
Nếu như Thương Sơn phái may mắn thắng được, Hàn chưởng môn phải thua cho bản tọa một triệu Linh thạch.
Còn nếu như đệ tử của bản tọa thua, tùy Hàn chưởng môn xử lý"
"Được! Bản tọa chấp nhận!"
Hàn Bá Lâm gằn giọng đồng ý.