Nếu trời cao hỏi Tịch Nhan có biệt tài gì? Câu trả lời sẽ là có thể lãnh đạo chuột và hiệu triệu cho loài gián khắp thiên hạ. Ông trời có đức hiếu sinh, thương hai loài này ngu độn nên ban cho chúng một vị lãnh đạo tai quái, phòng trừ tương lai loài người có ý tận diệt chúng. Mà đương nhiên vị lãnh đạo này luôn xứng tầm của lãnh đạo kiệt xuất.
Trong vườn có mấy đống đất cao thấp khác nhau, theo như các cung nhân truyền tai thì đó là cung điện của chuột vương A Tôn. Thú nuôi mới của công chúa điện hạ. Cạnh bên còn có một hang động khác của A Mặc, vương tử loài gián mà công chúa nuôi. Đương nhiên việc này từ trước tới nay chưa có tiền lệ, cung nhân cũng không biết phải làm sao?
Hoàn Nương ngồi cách vườn bốn trượng, tận tâm sắc thuốc, cạnh bên còn có sự giám sát của hai thị vệ chuột. Chúng vô cùng chăm chú nhìn nồi thuốc, thậm chí còn nếm cả thảo dược khi chưa sắc. Xa xa nữa là thị vệ tộc gián đang nhấm mấy quyển sổ ghi chép chi tiêu hoàng cung, trông ánh mắt chúng có thể thấy sự tận tâm.
Trong điện Tịch Nhan đang ngủ, chuyện công chúa quái dị không thể đồn ra ngoài. Dĩ nhiên Hoàn Nương là người lo hơn cả, bà ta chuyển từ trạng thái hy vọng sang sợ hãi. Trái lại ta thì càng ngày càng nhuận sắc.
"A Lang, ngươi thấy ở đâu thì đẹp?" Tịch Nhan ra hiệu cho con chuột ở góc phòng kéo quyển sách tới. Thoạt nhìn từ xa nó có vẻ bình thường, nhưng khi lại gần con chuột này còn to hơn một con mèo trưởng thành. Trên đầu nó còn có một nhúm lông trắng, hai chiếc răng chuột thành thạo cắn lên gáy sách, mang đến trước mặt chủ nhân.
A Lang kia đặt sách xuống bàn. Tịch Nhan cầm lên, chậm nhìn tấm bản đồ trong đó. Hay lắm, đường hầm vậy là sắp đào xong rồi, chỉ cần có thể đi ra khỏi hoàng cung này nửa đời sau không lo thiếu phúc báo. Xem xong xuôi đưa lại cho con chuột thả vào chậu than, miệng mỉm cười: "Đi đốc thúc chúng đi, đừng làm trễ việc của ta."
A Lang gật đầu rồi chạy đi, Tịch Nhan cười thầm. Đêm mai thôi ta sẽ đi khỏi hoàng cung, tiếp tục kiếp sống của một con bọ chó bay nhảy khắp nơi. Lần này không gì có thể cản ta được nữa. Nghĩ đến cái cảm giác bay bổng, phóng túng, lười biếng toàn thân như run lên, ngập trong ý nghĩ hạnh phúc. Không phải kết hôn, không sinh con, không lo tài chính, chỉ cần an nhàn nhảy nhót đến cuối đời, làm một phú bà mạnh mẽ… ôi quả là trời cao có mắt mà. Thương cho Tịch Nhan ta đây một kiếp người đày đọa, kiếp thứ hai mười phần viên mãn.
Hoàn Nương từ bên ngoài bê thuốc vào, ngửi mùi thôi đã đắng tận tâm can. Tịch Nhan tỏ ý không muốn uống, bà ta lại than thở đôi ba câu sau đó cũng bỏ đi. Lúc này A Lang hớt hải quay lại, cái đuôi của nó va vào ghế, làm đổ hết toàn bộ bát sứ trên đó, âm thanh đổ vỡ vang khắp điện. Tịch Nhan nhăn mi, đổ thuốc sang bên chậu cây, than thở: "Chậm thôi."
A Lang đến trước chủ thì khua tay múa chân, đại ý là đêm mai trời sẽ mưa, kế hoạch phải dời lên sớm hơn hạn một ngày. Nó càng khua càng cảm giác người ở trên đang suy nghĩ hay là dứt khoát sai bọn nó bê cả hoàng cung đi. Mới gặp chưa lâu nhưng chắc chắc một vạn phần đây là một thứ chủ nhân vừa lười lại vừa bẩn, chỉ hận không thể khiến cả thiên hạ lười theo. Nó nghiệp báo nặng lắm mới va phải thứ nữ nhân này, khẩn cầu kiếp sau đừng làm chuột hay gián nữa, làm một hòn đá đi.
Ta có chút chần chừ, đường hầm tuy là đã xong. Đợi đến khi ta chui đến chỗ làm dở thì nó đã hoàn thành rồi. Nhưng mà đi vội thế thì ảnh hưởng đến tiền và ngân phiếu mang theo. Hiện tại trên người ta chỉ có chi phiếu năm ngàn lượng bạc trắng cùng với ba trăm lượng vàng mà thôi. Chỗ này không đủ mua một phủ đệ để dùng. Còn lại trong cung nhiều đều là trâm với lại ngọc, vàng miếng, bê sao khỏi hoàng cung? Hơn nữa nếu ta đem đồ đi đổi gấp trong một ngày rất dễ bị người khác chú ý.
A Lang khua tay múa chân nhiều hơn, Tịch Nhan đành phải gật đầu, lấy chi phiếu gấp gọn lại rồi buộc vào cái túi đỏ bên cổ nó: "Đi đường cẩn thận."
A Lang cong đuôi chạy đi, tiếp theo hai thủ vệ khác lần lượt vào. Tịch Nhan phân phó cho chúng mang nhiều trang sức đi nhất có thể, tiện miệng dặn giấu ở chỗ nào đó kín, đợi họ an toàn rồi đào lên sau.
Bận rộn một hồi đã đến nửa đêm, về cơ bản trang sức cùng vàng đã di dời được một nửa. Đủ để mua một phủ đệ với mấy chục điền trang, chuyện tiếp theo là mau mau chóng chóng đi ra khỏi hoàng cung này.
Tịch Nhan đứng lên, đi đến hồ lớn ở ngự hoa viên. Dưới này có một cái động ẩn sau đống rêu, dẫn vào mật thất. Từ đó ta có thể an toàn chui vào hang chuột bỏ trốn. Nơi đây cách xa chỗ cấm vệ gác, họ đi nhanh cũng phải mất một khắc.
"Công chúa? Người có tâm sự gì sao?" A Linh cẩn trọng hỏi, mấy ngày nay công chúa mang nặng tâm sự, giống như sắp làm chuyện gì đó. Nhưng nghĩ đến cung đình biến động liên miên, có ai không suy nghĩ nặng lòng? Công chúa chỉ là một tiểu nữ tử non nớt, hẳn là sợ hãi khi cha mẹ không cạnh bên mà thôi.
Tiếc là hai chủ tớ nhà này không đồng điệu trong suy nghĩ, bà cô xuyên không kia vẫn hợp ở cạnh con chuột hơn.
Tịch Nhan suy cho cùng không phải chủ tử bạc bẽo, sau khi ta mất tích họ cũng bị đưa đến hoàng lăng, đoàn tụ sau vậy. Chứ ở cái chốn sóng gió này chết sớm lắm, ta thì còn quá trẻ tuổi và xuân sắc, tạm chưa chết được. Nào đến đúng thời điểm ta sẽ chết, hiện thời thì không.
"Ta xuống gặp mẫu hậu." Hô lên câu hào hùng rồi nhảy luôn xuống nước, A Linh cạnh bên hoảng đến mặt mũi trắng bệch, hổn hển thở gấp. Được ba cái chớp mắt thì nàng ta cũng quá sợ hãi mà trượt chân ngã xuống hồ.
Tịch Nhan dưới sự dẫn đường của hai con chuột đến cửa mật thất, thuận lợi đi vào bên trong, tiện tay đóng luôn cửa vào. Tiếp đó thay sang một bộ đồ rách rưới, bò vào trong đường hầm nhỏ. Tầm khoảng bốn canh giờ ta có thể đi ra khỏi hoàng cung rồi.
A Lang bên cạnh liên tục kêu lên: "Chít! Chít!" Giống như chúc mừng chủ nhân đại công cáo thành. Nó bò sát phía bên phải, cái đuôi trụi lông đảo qua đảo lại tạo ra âm thanh đốc thúc đám chuột phía trước dẫn đường.
Qua bốn canh giờ một người một chuột đã ở một đống đất cách hoàng cung hai con phố. Nơi này tương đối hoang vắng, giờ cũng đang là trưa. Tịch Nhan chỉnh lại quần áo rồi đi khỏi thành luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng. Hơn nữa e sợ Hoàn Nương kia truy đuổi đến cùng, bà ta sống lâu năm trong cung nhất định có lòng nghi ngờ.
Đến trạm dịch ngoài kinh thành Tịch Nhan lựa chọn thuê xe ngựa đi đến một trấn hẻo lánh cách kinh thành bốn trăm dặm. Nơi đây hoang vu lại ít người, rất tốt để ẩn náu một thời gian. Đợi khi nào an toàn sẽ đến hoàng lăng sau. Mà thật ra ta tự nhiên muốn phiêu du giang hồ, không muốn về cái lồng son đó nữa. Làm giáo chủ minh giáo hay là nữ hiệp phong lưu gì đó cũng được.
"A Lang, sau này mày có suy tính gì?"
A Lang đập đuôi vào hộp bánh, nó chỉ là một con chuột, tự nhiên lại hỏi mấy câu này?
"Ta muốn làm một con lười nhưng cũng muốn phiêu du giang hồ, ngươi thấy thế nào?"
Con chuột nào đó lựa chọn phớt lờ…
......
Mất bốn ngày để họ có thể đến trấn nhỏ. Tịch Nhan nghĩ đợi đến hai năm sau thế sự ổn thỏa thì về đế đô lấy nốt chỗ tiền kia, còn không thì thôi. Dù gì bản thân cũng học ngành kinh tế, thậm chí còn học lên cả tiến sĩ, nếu không làm ra tiền nhiều thì quá là phí công sức đi học rồi.
Chỗ này chỉ có vài trăm nông hộ, đều là người thật thà chất phác, bỏ ra năm mươi lượng bạc ta đã có thể mua một ngọn núi nhỏ. Chỗ này vốn là định xây một viện lớn, còn bên dưới kia là đất để canh tác, bốn mùa không lo thiếu cái ăn, sau này chiến loạn đến chỉ cần lùi bước, nương nhờ núi đá là được. Không lo cái ăn cái mặc, thời gian sau làm kinh tế cũng không quá khổ sở lo nghĩ.
A Lang kêu hai cái, nó hướng mắt về căn nhà phú hộ mới được họ mua lại, dường như không yêu thích lắm. Tịch Nhan an ủi: "Chúng ta ở tạm đây hai năm thôi, sau hai năm ta đưa các ngươi vân du thiên hạ."
A Lang vẫn không vui, nó nhảy khỏi tay chủ nhân lỉnh vào trong căn nhà kia rồi biến mất làm cho Tịch Nhan cảm thấy thực sự có điều gì đó không ổn chút nào. Một khắc sau A Lang vẫn chưa trở lại, ta đành sai bốn con gián nhỏ đi tìm chuột béo về, chúng đi được hai khắc cũng không trở về. Dường như là gặp chuyện gì đó. Lẽ nào ở đây có mèo thành tinh sao?
Đúng lúc này A Lang nhảy ra từ bụi cây, nó cùng với bốn con gián vô cùng hoảng loạn, liên tục tỏ ý cho ta chạy đi. Tịch Nhan thấy thế thì không dừng lại ở căn nhà đó nữa, trực tiếp ba chân bốn cẳng nhảy đến khách điếm ở.
Có câu gì khi mua xe cũ ý nhỉ? Đó là mua bia kèm lạc, vay tiền thì phải bỏ tiền cho bảo hiểm mới vay. Chung quy đi lại vẫn là có tiền mới có thể vay tiền, một mệnh đề mâu thuẫn.
Tịch Nhan xoa đầu con chuột: "Không sao đâu, ta xuyên không thì là nữ chính mà. Chỉ cần dùng chiêu thức thứ nhất hào quang nữ chính là có thể khiến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hóa nguy thành an rồi." Thật ra ta cũng không chắc mình là nữ chính lắm, biết đâu là bánh bèo trong đam mỹ hay là nữ phụ công lược trong bộ truyện có vài vạn nữ chính thì sao? Nhưng thôi vậy, đằng nào cũng đến đây rồi, tiền ta không bỏ nổi, mà quà tặng kèm ta cũng muốn có. Biết đâu nó không phải là lạc đi theo bia mà là bảo hiểm nhân thọ thì sao? Hoặc là bảo hiểm tài chính? Khi đó phát tài rồi, đời mà, đã cho cơ hội thì tội gì không đánh xổ số? Nhỡ đâu rước giải độc đắc, sống bên nhau cả đời?
A Lang kiểu? Con chuột mất não phải là cái người đang bế nó mới phải, làm sao lại lệch vị trí thế này?
Tịch Nhan đi vào trong nhà, cẩn thận cầm lấy một câu gậy, tiện tay đóng luôn cửa nhà vào. Theo con gián dẫn đường đi đến hầm, thành công mở ra cửa mật thất. Bên trong đó là bốn con gián ta cử đi đang ăn mật ong, chúng cũng vui tính thật, chưa nghe câu mật ngọt chết ruồi sao? "Một đám ăn hại, tí ong đốt chớ trách."
A Lang than thở, tổ ong này bằng cả căn phòng, nó mà đốt thì đốt cả chứ chừa gì con gián mà đắc chí? Mười bà cô này không đủ châm, tốt nhất là lẹ cái chân đi tiếp.
Hai chủ tớ tiếp tục tiến về phía trước, một con gián có lại lương tâm đi dẫn đường. Qua bảy bảy bốn chín lần quẹo trái, lựa phải, lùi tiến khó định cuối cùng cũng đi qua mê cung không mất lấy cọng lông. Ba chủ tớ dừng trước một cái thủy lao, nước trong đây chỉ đến đầu gối, có chỗ khô để ngồi. Nhưng mà cái gọi là phạm nhân bị giam thì không thấy đâu.
"Ta nghĩ có khi chúng ta vớt được bộ hóa thạch nấu cao đấy?" Hồi nhỏ từng ăn cao ngựa, ngọt ngọt thơm thơm, giờ có bộ hài cốt chẳng biết người hay thú, từ năm nào. Tội chi không nấu thử thành bánh cao cô đặc?
"Không ngờ ta chờ được lại là một tiểu cô nương đến tìm."
"Ta năm nay mới có 26 cái xuân xanh, khổ nỗi kẹt trong thân xác hài tử. Không biết bác đây năm nay đã sắp lên thiên giới chưa? Tiện đường để cho tiểu nữ hài thông minh xinh đẹp gửi lời thăm hỏi đến thần tiên trên đó?" Tịch Nhan châm chọc ngược lại, tiểu cô nương? Làm ta nhớ đến cái tên lưu lượng chết tiệt cùng con trà xanh đó.
Âm thanh có hơi trùng xuống: "Ra là tiểu cô nương, ta chờ mãi người đến lại là một bà cô kẹt xác." Bật cười: "Vậy ngươi muốn gì?"
Tịch Nhan ngồi xuống, chỗ này không có đồ ăn, lại ẩm ướt, tên điên đó nhất định ăn gián chuột sống qua ngày. Quá là kinh khủng rồi, thuộc hạ của ta toàn là gián với chuột, hắn đồ sát tộc nhân của chúng man rợ như thế người làm chủ nhân ta ngơ thế nào được? Hơn nữa ta cũng không muốn mất lòng thuộc hạ. Hỏi: "A Lang, hắn ăn tộc nhân của mày, tự quyết đi."
A Lang? Ủa? Sao lại thành nó quyết rồi? Quyết được thì tìm chủ nhân mua việc làm à?
Song cửa có hơi chấn động, nam nhân tiến lên phía trước. Thấy một cô bé bảy tuổi ôm con chuột cống to hơn con mèo thì ngạc nhiên đến sững sờ. Người này trông thật quen, đôi mắt tưởng như là người thân của ta vậy.
"Ta nói thật nhé!" Lui lại phía sau một chút: "Ngươi ở đây ăn gián chuột sống qua ngày, thực là không thọ đâu. Tốt nhất nên tự sát đi."
"Ăn gián chuột?"
"Chẳng thế? Không lẽ ngươi là tiên à?"
"Ngươi giống một con nhóc bảy tuổi đần độn thì hơn, lão bà hai sáu tuổi gì chứ? Không thấy dưới đây là mạch nước ngầm sao? Hơn nữa ta là trọng phạm, ngày nào cũng được cơm bưng nước rót."
Tịch Nhan quệt lên vệt bụi: "Không thể, ít nhất là tháng này đi. Chúng bỏ ngươi một tháng không chết? Quỷ mượn hồn?"
"Ta từng tu tiên thuật, đương nhiên không cần ăn."
Tu tiên thuật? Ta còn tu được bí thuật dị thế, gọi là thần lười, nhỏ tuổi đã đắc đạo phi thăng, vượt qua bạn bè đồng lứa cơ. Châm chọc: "Ta còn là bạn hữu của tiên hậu cơ." Nói xong muốn bỏ tên điên đó lại, cái cửa lao ngục quá dày, ta không phá được mà cũng lười phá. Ngày ngày mang đồ ăn đến cho hắn là được, nuôi thành tiểu bạch kiểm.
"Nếu ta đưa ngươi bí kíp võ học tuyệt thế?"
Tịch Nhan lục lại trí nhớ thuở còn sống, cái bí kíp võ học gì đó ba tệ một quyển, mình ta có hơn bốn tủ. Đọc đến mức đem đi đốt bếp rồi, bí kíp võ học? Lấy bút ra đây có thể viết một lúc hai vạn công pháp lăng ba vi bộ, thậm chí là khinh công lên mặt trăng quay trở lại.
Thấy tiểu cô nương vẫn bỏ đi, ai đó nói: "Ta lập huyết thệ thề sẽ báo đáp ngươi thì sao?"
Tịch Nhan vô tình lấy được cái chìa khóa từ con chuột khác đưa, quay người lại. Nhà của ta, thôi thì đuổi hắn đi còn bán mật ong lấy tiền. Lằng nhằng lắm lời người chết ra đó giá nhà lại giảm. Quyết định xong liền nói: "Ngươi già như thế rồi, đợi đến khi ta lớn cái thân đó chẳng còn làm được gì nữa. Lấy thân báo đáp biến thành ta phải nuôi ngươi, có điên mới tham gia vụ này." Nhún vai, đưa chìa vào ổ, chậm mở khóa: "Cuộc sống được nuôi hợp cho quý cô an tĩnh ưu tư thôi, một con bọ que như ta không chịu thấu."
Cửa mở ra, Tịch Nhan lùi lại cho hắn đi ra ngoài, bản thân cũng xoay người đi lên trên, ra đến cửa nhà còn vui vẻ lấy ra bốn lá vàng mỏng đưa cho người mới cứu: "Đi đi, sau này sống cho tốt. Đừng để ai bắt lại là được."
Thẩm Ngôn cười cười, hắn cuối cùng quỳ xuống: "Tại hạ tại đây cảm tạ ân cứu mạng của cô nương. Sau này nếu có cơ duyên gặp lại xin được báo đáp ân cứu mạng."
"Đừng làm ăn mày là được, sống có nhân phẩm vào." Quay người đóng luôn cánh cửa nhà. Cứu với chả mạng, ai rảnh đi quan tâm kia chứ.
Thẩm Ngôn ở bên ngoài vô cùng hụt hẫng, ân nhân của hắn có vẻ không đúng lắm thì phải? Nhưng nghĩ đến còn nhiều chuyện phải làm, hắn cũng không lưu lại lâu, trực tiếp đi luôn.
Tịch Nhan ở trong đi đến lầu hai, tiện tay mở luôn hai cái mật thất nữa, chôm được bao nhiêu là sách cổ. Lòng thầm cảm thán đời hay đày đọa con người, ta đã nghiện đọc truyện đến độ cận 6 độ phải đi mổ, giờ còn mang đến cái đám này nữa? Sợ là dăm ba năm tới lại về kiếp sống với hai miếng kính bằng đốt ngón tay mất.
A Lang bò tới lui, nó mới giao lưu với mấy con chuột nhà cùng chuột đồng khác. Chúng nói đây trước là phân đà của một giáo phái, sau vị thánh nữ ở đây tự nhiên đột ngột rời đi đến địa cung, thuộc hạ cũng đi theo. Họ nói cái gì mà nơi này đã không còn thích hợp nữa, không nên quay về. Còn nói là trước chỗ này chia hai khu bắc nam, bên phía bắc để ở, phía nam để hành hình, giam giữ, sau phía bắc được cơ quan đưa xuống dưới đất, còn phía nam thì là tòa lầu viện rách nát này. Từ rách nát là hai từ nhạy cảm, chủ nhân kia mà biết nàng ta bị mua giá cao thì giày xéo nát thôn này mất, im thì hơn, đỡ lắm chuyện.
bình luận đoạn văn
Tính năng bình luận đoạn văn hiện đã có trên Web! Di chuyển chuột qua bất kỳ đoạn nào và nhấp vào biểu tượng để thêm nhận xét của bạn.
Ngoài ra, bạn luôn có thể tắt / bật nó trong Cài đặt.
ĐÃ NHẬN ĐƯỢC