"Anh bây giờ chỉ là một chấm sáng nhỏ trong tâm tưởng của cô ta. Tương lai của cô ta cũng không có chỗ cho anh. Cảm giác phải trở thành kẻ đứng bên lề cuộc sống của người mình yêu, anh có chịu được không?" Thần Chết nhìn quyển sổ màu đen trên tay cô ta rồi nói tiếp. "Cái chết của anh là do sự tắc trách của tôi mà ra, vậy nên, tôi sẽ làm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm này."
Nhật Minh mỉm cười bất lực, khẽ lắc đầu rồi nói:
"Có những lỗi lầm mãi mãi không sửa được. Càng cố chấp chỉnh sửa lại càng sai thêm. Khi còn sống, tôi cũng đã biết và chấp nhận những gì số phận định đoạt. Trở về… Không có lợi ích gì đâu. Như cô đã nói, thế giới này không có chỗ cho tôi. Tất cả những người ở đây cũng đã thừa nhận cái chết của tôi. Cho nên cứ như thế này, có khi lại hay hơn." Ngừng một chút, Nhật Minh nói tiếp. "Nếu cô muốn sửa chữa sai lầm này, tôi sẽ cho cô một cơ hội…"
Đôi mắt sắc sảo của Thần Chết mở trừng, kinh hãi nhìn Nhật Minh bằng vẻ hoài nghi. Cô đã từng gặp rất nhiều vong hồn, thuyết phục rất nhiều kẻ chấp nhận đi vào bánh xe luân hồi nhưng chưa từng gặp trường hợp nào lì lợm, cứng đầu như Nhật Minh. Không có thứ gì ở thế giới con người đủ sức trói buộc anh ta nhưng anh ta lại chọn cách tự trói buộc chính mình ở lại. Chỉ cần nhìn vào mắt anh ta, sự kiên quyết và những toan tính lại khiến Thần Chết kiêng dè, sợ hãi. Đôi lúc, cô đã hối hận, muốn từ bỏ nhiệm vụ này để tránh nỗi ám ảnh đến từ ánh mắt của một vong hồn chết oan.
"Đừng sợ tôi như vậy. Tôi chỉ là hồn ma bình thường." Nhật Minh nói đùa nhưng không quay lại. "Hơn nữa, nếu có bất thường thì cũng xuất phát từ ý tốt."
"Anh muốn gì?" Thần Chết hỏi, cô khẽ lùi lại một bước khi cảm nhận được sự nguy hiểm đang vây lấy mình khắp nơi trong căn phòng này.
Nhật Minh rời mắt khỏi Kim Giao và quay lại nhìn Thần Chết. Ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy quyết đoán của anh nhìn thẳng vào mắt người con gái áo đen đang sợ hãi kia, giọng nói trầm ấm của anh cất lên mang theo cảm giác ngột ngạt trói chặt lấy tâm can của Thần Chết:
"Kiếp sau… Tôi sống được bao nhiêu năm?"
Những ngón tay run rẩy của Thần Chết vội vã lật sổ Sinh Tử, dò tìm một lúc. Thần Chết nói nhanh sau khi đã xác định rõ ràng:
"Hai mươi bảy năm."
Khóe môi của Nhật Minh khẽ nhếch lên, để lộ sự bất cần lẫn mỉa mai. Kiếp này sống được gần hai mươi hai năm, kiếp sau vẫn phải làm kẻ đoản mệnh. Như vậy thì luân hồi chuyển thế để làm gì?
"Tôi có một thỉnh cầu…" Nhật Minh dẹp bỏ thái độ trẻ con của mình, hạ giọng đầy chân thành nói. "Hãy dùng toàn bộ tuổi thọ ở kiếp sau của tôi làm sức mạnh cho tôi trong kiếp này. Tôi muốn trở thành linh hồn hộ vệ, bảo vệ Kim Giao đến lúc tan thành mây khói. Tôi muốn được ở lại nơi này, cùng cô ấy và mọi người chiến đấu. Mong cô và Diêm Vương đại nhân chấp nhận thỉnh cầu này của tôi."
"Anh… Nói đùa à?" Thần Chết nhíu mày hỏi, đôi mắt sắc sảo của cô ta khẽ dao động trong sợ hãi.
"Tôi không có khái niệm đùa trong những trường hợp như thế này." Nhật Minh quả quyết đầy cứng cỏi và cũng rất thành thật. Anh rời khỏi giường, tiến về phía Thần Chết, nhìn thẳng vào mắt cô ta, khẩn cầu. "Hãy giúp tôi, một lần này thôi, được không?"
Những lời nói chân thành đó rơi vào trái tim đã khô lạnh của Thần Chết khiến cô ta chết lặng.
Thỉnh nguyện này nằm trong quyền hạn của cô ta nhưng cô ta không muốn làm như vậy. Bản thân đã làm sai một lần, nếu chấp nhận thỉnh cầu này không khác nào cô ta bước vào vết xe đổ do chính cô ta tạo ra. Hai mươi bảy năm cho một kiếp người không phải là ít. Đối với những người đã phải chết từ lúc được sinh ra rồi được tái sinh nhờ lòng trắc ẩn của nữ sứ giả lạnh lùng này, họ rất quý trọng khoảng thời gian được sống của bản thân dù chỉ là một giây một phút. Còn đối với người con trai này, dường như anh ta đã không còn tha thiết với cuộc sống nữa.
Anh ta quanh quẩn trong quá khứ và chưa bao giờ có ý định thoát ra. Tất cả chỉ vì một chữ tình.
Thần Chết vẫn im lặng, miên man trong những suy nghĩ của cô ta về tình ái của cõi tạm đầy những ưu phiền bon chen. Nhật Minh vẫn nhẫn nại chờ đợi cho đến khi Thần Chết lên tiếng:
"Thứ lỗi, tôi không thể chấp nhận thỉnh cầu của anh."
"Cô vẫn còn một cơ hội để suy nghĩ và trả lời. Tôi sẽ đợi." Nhật Minh quả quyết rồi tiến về khoảng không gian tối tăm của căn phòng.
Ánh mặt trời đã xuất hiện từ lúc nào. Nó gay gắt như muốn thiêu đốt những linh hồn yếu ớt như Nhật Minh thành tro bụi. Trước khi trả hết nợ ân tình cho Kim Giao, Nhật Minh sẽ không bao giờ chấp nhận tan biến khỏi thế gian này một cách dễ dàng như vậy.
Nữ sứ giả của cõi chết cũng biến mất. Cô ta không sợ ánh sáng của mặt trời, thứ khiến cô ta sợ hãi chính là cảm giác tội lỗi đè nặng trong tim và âm thanh của dây xích chạm vào nhau vang lên khắp căn phòng này.
Kim Giao vẫn mê man, chìm sâu trong giấc mơ đau thương của mình cho đến khi được Thiên Minh đánh thức.
Hai mi mắt nặng trịch của Kim Giao gượng hé mở. Đứa con gái bướng bỉnh ngồi dậy, đưa tay xoa gáy. Lúc gần sáng có đánh nhau với tên trộm nào đó nhưng mà gáy không bị thương, vậy mà tại sao nó lại đau?
Cặp chân mày lá liễu thanh mảnh khẽ nhíu lại, gương mặt trẻ con thuần khiết đầy vẻ hoài nghi.
Quốc Minh đứng ở ngoài cửa, gãi đầu gượng cười với vẻ mặt đầy hối lỗi.
"Mày mà mạnh tay chút nữa là đầu con bé lìa khỏi cổ." Thái Điền huých vào vai Quốc Minh và nói đùa.
"Tao chưa đến trình độ đó đâu!" Quốc Minh liếc xéo Thái Điền, bực dọc thanh minh cho chính mình rồi lảng chuyện, "Xuống bếp nấu cơm với tao. Đứng đây cũng đâu có ích lợi gì."
**
"Bang Chủ, theo điều tra của tôi,…" Đại Phong cầm một quyển sổ tay cũ kĩ nhàu nát lên, lật ra và báo cáo, "Buổi đấu giá lần này có mười bảy món cổ vật, hai xác ướp của Ai Cập và sáu cặp huyết nhãn. Giá sàn của chúng ở mức nửa chục triệu đô, riêng huyết nhãn và xác ướp thì gấp ba lần như vậy…" Nói đến đó, Đại Phong chợt dừng lại khi cảm nhận được ánh mắt đầy đam mê với tiền của Thanh Thanh và Di An đang nhìn chăm chăm về phía mình. Đại Phong vuốt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rồi hoàn thành báo cáo, "Buổi đấu giá sẽ bắt đầu sau năm ngày nữa, tại tầng cao nhất của Biệt Thự Thiên Đường, lúc tám giờ sáng."
Tên Bang Chủ gật đầu. Hắn tỏ ra hài lòng trước những thông tin do đồng bọn mang về. Bao nhiêu tham vọng và dã tâm đều hiện rõ từ nơi đáy mắt.
"Bang Chủ, về chuyện tập tài liệu nghiên cứu thuốc trường sinh…" Thanh Thanh đứng lên nói. "Nó đã mất tích cách đây khá lâu. Năm đó, một đàn anh của chúng ta đã truy lùng kẻ phản bội tổ chức để lấy huyết nhãn cùng với tập tài liệu. Kết quả, anh ta một đi không quay về."
Ánh mắt sắc lạnh của Bang Chủ Hàn Lâm hướng về phía Thanh Thanh. Hắn ta biết đồng bọn của hắn nhắc lại chuyện cũ không phải vì sợ chết mà vì một lí do khác: cô ta muốn có thêm thời gian để điều tra kĩ về tung tích của tập tài liệu đó.
"Chó cùng đường cắn bừa." Di An đứng lên tiếp lời cho Thanh Thanh, "Kẻ phản bội tuy được chính tay Bang Chủ đào tạo nhưng hắn vì cái gọi là "tự do" mà phản bội tổ chức, lại tàn sát cả đồng đội. Nếu chúng ta cứ nhắm vào hắn thì chắc chắn sẽ có ngày hắn quay lại giết tất cả chúng ta."
"Ý của cô là để hắn sống thêm ít ngày nữa?" Bang Chủ hỏi. Thanh Thanh và Di An cùng gật đầu.
"Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn khi bắt đầu điều tra từ kẻ phản bội. Biết đâu hắn đã nhờ một ai đó cất giữ tập tài liệu đó để đề phòng ngày hôm nay." Di An phỏng đoán rồi đưa ra kế hoạch. "Thay vì tấn công trực diện, công khai cướp bóc, chúng ta cứ đứng trong bóng tối quan sát, chờ thời cơ mà ra tay. Tuy có hơi mất thời gian nhưng kết quả cao hơn."
Quang Sơn ngồi một góc nghe đồng bọn bàn chuyện rồi nhớ về khoảng thời gian giao đấu với Kim Giao và hai người con trai trong nhà mẹ Thủy. Khi tách ra, họ không xứng làm đối thủ của Quang Sơn nhưng khi họ hợp lực, Quang Sơn khó lòng đánh thắng họ.
Đúng như Bang Chủ nói, Kim Giao là một đứa con gái khó lường nhưng khuyết điểm duy nhất của con bé đó có lẽ là tình cảm. Khi dây xích của Kim Giao chạm vào người Quang Sơn, Niệm được dẫn truyền đến để khống chế Niệm và sức mạnh của Quang Sơn, hắn đã vô tình đọc được một chút kí ức của Kim Giao về Nhật Minh và về tộc người Huyết Nhãn mà hắn đã cùng đồng bọn tàn sát cách đây hơn mười năm. Đó cũng khoảnh khắc Quang Sơn biết mình nên làm gì để thoát thân dù cho cách mà hắn đã làm có hơi điên rồ và mạo hiểm.
Dây xích bám dưới chân Quang Sơn dường như đã biến mất khi Kim Giao bị phản Niệm. Như vậy, lần sau, hắn sẽ đột nhập để lấy trộm các huyết nhãn dễ dàng hơn.
"Bang Chủ, tôi có một đề nghị…" Quang Sơn đứng lên nói. "Hãy cho tôi đối phó với con bé đó. Tôi có linh cảm nó là điểm yếu duy nhất của Thiên Minh. Nếu thuận lợi, chúng ta sẽ lấy được tập tài liệu và huyết nhãn của hắn ta mà không tổn một binh một tốt nào."
"Tôi đã nói…" Bang Chủ nhấn mạnh nhưng lại im lặng trước ánh mắt kiên định đáng sợ lẫn phấn khích tột cùng của Quang Sơn. Lần này, nếu còn tranh giành e rằng mâu thuẫn nội bộ sẽ xảy ra. Không nhường nhịn thì không được. Bang Chủ Hàn Lâm bóp trán suy nghĩ rồi nói. "Được, tôi giao việc đối phó với con bé đeo xích cho cậu."