Ngày… Tháng... Năm...
Điện thoại của nó đổ chuông, màn hình hiện lên số điện thoại của mẹ nó. Đã rất lâu rồi, từ ngày nó học ở đây, mẹ nó chưa từng gọi điện cho nó dù chỉ một lần. Chỉ có nó gọi về thì gọi không thì thôi. Vui mừng vì mẹ nó nhớ đến nó, khẽ cười rồi bấm nút nghe máy.
- Alô! Mẹ ạ! Mẹ gọi con có chuyện gì không ạ?
Mẹ nó ngập ngừng nói:
"Lệ à! Mẹ có chuyện muốn nói với con."
Có chút lo lắng, nó nói:
- Vâng, con nghe. Mẹ cứ nói đi ạ!
"Mẹ xin lỗi. Nhưng con có thể thôi học để phụ mẹ kiếm tiền nuôi các em được không? Bố con bệnh rồi, không làm được nữa. Giờ cả nhà đều tay mẹ lo, em con năm nay cuối cấp rồi. Nên…"
Nét mặt nó lộ rõ đau lòng, lúc nào cũng là nó phải chịu thiệt thòi. Hít một hơi thật sâu, nét mặt toát lên vẻ cương nghị. Nó ngắt lời:
- Con hiểu rồi. mẹ để con suy nghĩ đã. Có gì con sẽ trả lời mẹ sau.
Giọng mẹ nó buồn buồn
"Mẹ xin lỗi!"
- Không sao đâu mẹ con hiểu mà.
Nói chuyện với nó thêm mấy câu cho có lệ rồi bà vội vàng cúp máy.
Nhìn lên bầu trời đêm, nó tự hỏi, tại sao ông trời lúc nào cũng bất công với nó như vậy. Từ nhỏ, đã không có tình thương của cha mẹ. Lúc nào nó cũng phải chịu thiệt thòi. Giờ lớn hơn, mơ ước của nó cũng phải chôn vùi để hi sinh cho người khác. Nó phải lựa chọn thế nào đây? Chọn tương lai hay gia đình? Nó muốn khóc nhưng nước mắt không thể nào rơi ra, nó chỉ ngân ngấn trong mắt rồi lại biến mất đi.
- Có chuyện gì mà em buồn thế?
Bình ngồi xuống cạnh nó. Cố giấu đi nét buồn rất nhìn anh nói:
- Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ linh tinh thôi. - Bất thình lình nó hỏi anh: - Anh Bình này! Nếu bây giờ phải chọn lựa sự nghiệp và những người anh yêu thương anh chọn cái gì?
- Khó đó, còn phải xem cái gì xứng đáng hơn. Sao tự nhiên em hỏi vậy? Em có gì khó khăn phải không?
- Không, em làm gì có gì khó khăn đâu.
- không được dấu diếm anh đâu đấy. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói cho anh. Anh sẽ giúp em.
- Vâng, em cảm ơn anh.
- Đừng khách sáo, em là người đặc biệt của anh mà.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, nó quyết định sẽ vay Bình một khoản tiền để mẹ lo cho các em. Còn mình sẽ tiếp tục vừa học vừa làm để trang trải mọi chi phí. Nhưng hôm nay, đợi mãi không thấy anh về. Sốt ruột, nó hỏi một người trong đám đàn em của Bình.
- Các anh ơi! Các anh biết anh Bình ở đâu không ạ?
- Dạ, chắc đại ca về nhà ạ.
- Vậy ạ? Anh giúp em tìm anh ấy nhé được không ạ? Em có chút chuyện muốn nói chuyện với anh ấy.
- Để em hỏi xem anh ấy đang ở đâu.
- Vâng, anh cố gắng giúp em với.
Anh ta gọi điện một số nơi, sau khi xác nhận được chỗ Bình đang ở, anh ta quay lại nói,
- Chị hai! Đã tìm thấy đại ca. Chị có nhắn gì để em nhắn?
- Anh cho em đến gặp anh ấy, em muốn nói chuyện trực tiếp!
- Vâng, chị đi với em!
Tại biệt thự của Bình,
Do đã biết nó từ lần trước Bình đưa về, nên cũng không ai gây khó dễ cho nó khi nó đi vào. Nhưng không thấy anh đâu, hỏi ra, anh đã đi ra ngoài. Gọi điện cho anh nhưng không thấy nghe máy, gọi cho vệ sĩ của anh, thì họ nói anh ở quán Bar Nice Number. Lập tức nó đi tới đó .
Tại nice number,
Một người đứng chắn ở cửa, ngăn nó bước vào trong nói:
- Chị hai! Em khuyên chị không nên vào trong, chị mà vào, anh ấy sẽ không vui đâu.
- Không sao đâu, em có việc gấp, gặp một chút rồi sẽ đi ngay, không ảnh hưởng gì đâu.
Đẩy cửa phòng bước vào, đập vào mắt nó là cảnh, anh đang say đắm bên một người con gái.
Nét mặt nó lộ rõ kinh hoàng, vội vã quay đi không muốn nhìn cảnh đó nữa.
- Xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục đi.
Nó đóng cửa, cúi mặt, bước đi thật nhanh.
Thấy nó, Bình đẩy vội người con gái kia ra, mặc quần áo đuổi theo nó nhưng không kịp. Anh như phát điên đập bể mọi thứ.
- Tại sao chúng mày đưa cô ấy tới đây?
Tất cả im lặng cúi đầu.
...…..
Còn về nó, tự nhiên trong mắt nó một giọt nước rơi ra. Hóa ra, anh đối với nó, cũng chỉ là đùa vui. Chán rồi anh cũng sẽ rũ bỏ nó thôi. Nhìn ra ngoài cửa xe taxi, nó thầm nói:
- Đến lúc phải trở về rồi.
Về tới nhà, nó thu dọn đồ đạc. Chuẩn bị trở về nhà. Đang thu dọn, có tiếng đập cửa dồn dập, cùng với tiếng của Bình:
- Lệ! Em mở cửa ra nghe anh giải thích!
Nó nói vọng ra:
- Anh không phải giải thích đâu, em hiểu mà. Em mệt rồi! Anh nghỉ ngơi đi. Em đi ngủ rồi.
- Em mở cửa ra đi! Anh xin em đấy! Em mở cửa cho anh đi!
Hít một hơi thật sâu, nó bước ra mở cửa. Anh lao vào ôm lấy nó, cơ thể run run giọng lạc đi:
- Anh xin lỗi! Anh thật sự không cố ý.
Nó đẩy anh ra, mỉm cười, nhìn vào mắt anh nói:
- Em hiểu mà, có gì đâu mà anh phải xin lỗi. Với lại, em và anh cũng không có mối quan hệ gì. Anh không phải giải thích đâu. Anh là người tự do, làm gì với ai là quyền của anh. Em xin lỗi! Đã tự ý xông vào, và phá hỏng chuyện vui của anh.
Câu nói của nó như xát muối vào lòng anh. Bình ôm chặt nó lần nữa,
- Em đừng nói vậy. Em là người con gái anh yêu. Anh chỉ muốn em mà thôi, anh đến với những người kia chỉ vì nhu cầu.
Nó đẩy nhẹ anh ra, giọng né tránh:
- Em hiểu mà, đàn ông bình thường, ai cũng cần thứ đó. Anh không phải giải thích đâu.
Chợt Bình nhìn thấy đống đồ nó đang dọn dở. Trong lòng có chút bất an, anh lo lắng hỏi:
- Em định dọn đồ đi đâu?
- Em tính về nhà mấy bữa, lâu rồi chưa về, em nhớ nhà quá.
Một cảm giác lo sợ dâng lên trong lòng, nắm bả vai nó, anh nhìn thẳng vào mắt nó, giọng van xin:
- Đừng đi có được không?
- Em xin lỗi! Em phải về. Em nhớ nhà lắm rồi.
- Vậy anh đi với em.
- Không cần đâu. Em sẽ đi một mình. Anh theo về với tư cách gì chứ?
- Là người yêu của em.
Nó cười mỉa mai:
- Chúng ta chưa từng yêu nhau, sao anh có thể nói là người yêu của em.
Mắt Bình lộ rõ sự lo lắng
- Vậy từ bây giờ, chúng ta bắt đầu yêu.
- Xin lỗi! Em không muốn.
Nó không nhìn anh, quay ra nhìn đồng đồ đạc nói:
- Anh về đi! Để em còn dọn đồ.
- Anh xin em đấy đừng đi. Anh rất sợ sẽ mất em.
Nó im lặng không nói.
Men say và suy nghĩ sẽ mất nó, bỗng nhiên anh lao đến hôn nó. Ban đầu chỉ là nụ hôn nhẹ, nhưng càng lúc nụ hôn càng mãnh liệt, cuồng dã. Bỗng nhiên trong lòng anh dâng lên ý nghĩ muốn chiếm lấy nó, muốn biến nó thành người phụ nữ của mình. Mặc cho nó kêu khóc, anh giữ chặt lấy hai tay của nó, tham lam xâm chiếm cơ thể nó. Cuối cùng, điều nó sợ nhất đã xảy ra. Anh đã lấy đi cái quan trọng nhất của đời nó.
.......
Nhìn nó khóc, anh vụng về lau nước mắt cho nó, giọng hối hận xin lỗi nó:
- Anh xin lỗi! Anh không cố ý, thật sự anh rất sợ mất em. Anh biết anh sai rồi. Em đừng đi! Anh sẽ chăm sóc cho em suốt đời.
Nó gào lên trong nước mắt khiến giọng nó lạc đi:
- Anh ác lắm! Cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Ôm chặt lấy nó, anh không thể nói gì hơn ngoài xin lỗi.
Cứ thế hai ngày liền, nó không nói, không cười. Cũng chẳng ăn uống gì. Thật sự anh thấy đau lòng.
Đến ngày thứ ba, dường như nó đã nghĩ thông, cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó bắt đầu ăn uống trở lại. Bây giờ anh mới yên tâm đi làm. Để cho cô có cảm giác thoải mái, anh cũng nới lỏng canh gác, mặc cho nó tự ý làm điều mình thích. Nhưng anh không ngờ, khi trở về, anh đã đánh mất nó. Như một người điên anh, đi khắp nơi, tìm nó nhưng vô vọng. Nó dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời anh.
Nhưng hai người cùng không ngờ, cái đêm định mệnh đó, đã có một sợi dây vô hình, nối số mệnh của hai người lại với nhau.
…
Còn về phần nó, sau khi đi khỏi phòng trọ nó quyết định trở về nhà.
Leo lên một chiếc xe Bắc Nam, dong ruổi hai ngày một đêm.
Cuối cùng nó cũng trở về nhà. Đón chào nó là căn nhà bừa bộn không một bóng người.