Tải xuống ứng dụng
90.9% [Jibaku shounen Hanako-kun]: Ngày cưới của đôi ta / Chapter 10: Chap 9: Vượt qua cả ranh giới

Chương 10: Chap 9: Vượt qua cả ranh giới

- Nè Amane-kun, sau này cậu muốn làm gì?

Ngày đó tớ hỏi cậu một câu hỏi ngây ngô của trẻ thơ, một tâm hồn nhỏ, tuy mỏng manh nhưng lại rất tò mò, muốn tìm hiểu về thế giới ngoài kia, khao khát thả mình trong sắc màu của cầu vòng. Tớ nhìn sang cậu, người con trai đã gắn bên tớ suốt bốn năm thanh xuân của thời cấp hai... Mái tóc socola đen ngày nào vẫn được từng cơn gió thoảng nâng niu, đôi hổ phách vẫn trầm tư như hôm nào, nặng trĩu, u sầu nhìn về nơi "Hòn Lửa" đang dần tạm biệt các cô cậu học trò, để lại đây một màn đêm tĩnh lặng!

- Tớ sẽ lên Mặt Trăng!

Cậu vẫn giữ ý định đó nhỉ? Từ khi ta còn là những đứa trẻ mồ côi, giờ đây chỉ còn trọn vẹn một năm nữa là chúng ta cùng nhau bước sang tuổi mười sáu rồi... Tôi thấy đố kị với anh, anh vẫn đuổi theo đam mê và mong ước nhỏ bé mà mình luôn ấp ủ lâu nay...còn tôi thì sao? Luôn chán nản, lúc nào cũng chỉ dừng chân tại một điểm...tớ không biết nên làm gì hay ước mơ sau này là gì! Điều tớ cố gắng nỗi lực mỗi ngày, từng giờ, qua mỗi mùa hoa anh đào nở là sánh bước bên cậu, tớ muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày.

- Sau đó... tớ sẽ thổ lộ tình cảm với người mà tớ thích thầm bao lâu nay...

Sao cơ? Người cậu thích...là ai vậy? Tôi vẫn luôn tự hỏi bản thân, liệu trong tâm trí cậu, nơi sâu thẳm mà con người không thể chạm đến thứ cảm xúc đang ẩn dấu đó...có hình bóng của tớ không? Tớ lại mệt mỏi, bộn bề trong mớ hỗn độn, đêm đó tớ đã khóc và suy nghĩ rất nhiều! Tớ tự hỏi...sau này mình có thể dũng cảm nói lời yêu với cậu không, cậu sẽ chấp nhận tớ và đi hết quãng đường còn lại chứ... tớ đã sống cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo này rất lâu rồi...liệu kì tích đó sẽ đến với tớ không Amane-kun!?

______________

Thoáng đó mà đã sang sáu năm thanh xuân kể từ ngày cậu tạm biệt quê hương mà đuổi theo đam mê. Mùa đông này tớ sẽ được đón giáng sinh cùng cậu không nhỉ? Tớ đã chuẩn bị rất nhiều khối cầu lấp lánh, những ngọn nến lung linh cho mùa đông tới! Cậu sẽ về để đón một năm mới đến với tớ chứ? Tớ đã đón từng mùa lễ hội qua đi trong cái lạnh từ gian phòng trống, từ con đường vắng bóng dáng cậu mỗi ngày, tớ đã không còn nghe thấy lời than thở hay ước mơ của cậu nhóc nhí nhảnh ngày nào rồi...thật sự tớ rất nhớ cậu!

Ánh chiều tà đã ngập tràn trong căn phòng nhỏ, trên bàn lộn xộn những trang giấy trắng của thời trung học, những dòng lưu bút về cậu vẫn còn đó, hiện rõ trên từng mặt giấy cũ đã nhuốm màu nâu nhạt. Tia nắng nhẹ phảng phất qua những khe cửa sổ, nắng vàng chiếu lên tấm ảnh cậu một chàng trai với mái tóc Chocolate đen, đôi mắt hổ phách hí hửng ôm trọn cả "vũ trụ" vào lòng bàn tay mình! Trên tay cậu là bộ mô hình về dải ngân hà phía xa xăm kia, đó là món quà đầu tiên trong đời cậu được nhận từ mọi người trong lớp, tớ vẫn không thể nào quên được nụ cười chan chứa niềm hạnh phúc pha lần trong dòng nước mắt tuôn trào khi đó của anh. Nhìn thật sự rất đáng yêu, nụ cười tươi tắn của Amane-kun làm tớ vui lây.

Ấy vậy mà tớ đã không thể kìm nén được cảm xúc khi nhận được cuộc gọi từ Minamoto-senpai, cậu trở về rồi... Vội gạt bỏ những mong nhớ, những hoài niệm sáng bên, tớ hối hả chạy đến sân bay tìm cậu, tớ nhớ cậu... tớ khóc mất Amane-kun! Tại sao vậy...suốt bao lâu nay cậu đã làm gì, cậu đã ở đâu ...tại sao không liên lạc với tớ và mọi người thế hả? Mặc kệ những tiếng ồn của dòng người, tôi vẫn chạy, phải nhanh lên...nếu không cậu lại biến mất, cậu lại bỏ tớ sao...

"Amane-kun..."

_______________

- Hanako-kun! Xin cậu hãy tỉnh dậy đi...đừng ngủ nữa mà! Đây không phải là lúc để ngủ đâu...

Bạn nghe thấy thanh âm đó không? Tiếng khóc của một cô gái, từng nhịp va chạm mạnh vào mặt gương trong suốt, từng giọt máu tươi đã lăn dài khắp đôi tay nhỏ bé đó, mặc cho cơn đau rát từ da thịt cô vẫn cố gọi tên cậu trong hư vô...

- Xin cậu đó...tỉnh lại đi ....

Cô từ bỏ rồi...tựa vào tấm gương đã nhuốm những dòng máu tươi, tay cô đau quá...vì đập vào thành kính liên tục nó đã vỡ một mảnh nhỏ trên mặt gương. Máu từ tay cô là do đập vào mảnh thủy tinh nhỏ trên mặt kính, những giọt thủy tinh mang sắc đỏ vẫn lăn dài trên tấm gương, phản chiếu bóng hình của một thiếu nữ tuyệt vọng, mang u sầu cất giấu sâu trong đôi hồng ngọc kia. Hết rồi phải không?

- Amane-kun...cảm ơn cậu! Kiếp trước cậu vì tớ mà luôn cạnh bên, luôn bảo vệ tớ với tư cách là bí ẩn số bảy bảo vệ trợ tá của mình...

Những giọt pha lê đã đọng hai bên khoé mắt cô, lăng dài trên khuôn mặt trái xoan, một thiếu nữ với khuôn mặt đau buồn đó...cô khóc để cho ai xem? Khóc để cầu xin sự thương hại từ cậu sao...hay là mong cậu mau thức giấc để dỗ dành cô như ngày trước? Thật không thể hiểu hết....

Nặng nề đứng lên, toàn thân cô đã rã rời, đau nhức, mệt mỏi... nhưng cô vẫn ngắm nhìn người con trai đối diện mình, họ chỉ cách nhau bởi một tấm gương mỏng thôi mà! Nó không hề cứng cáp hay sắt đá như lòng người, chỉ là cô không dùng hết sức thôi. Gồng chặt bàn tay đang rỉ máu kia, cô nghiến răng dùng hết sức đánh vào vết nứt trên tấm kính...

"Xoảng"

Âm thanh của tiếng kính vỡ vang vọng cả không gian mịt mù này, những giọt pha lê đỏ không ngừng chảy dài trên tấm kính mỏng đó...

______________

Mình nằm đây bao lâu rồi nhỉ? Mình không thể cử động được...cơ thể mình nặng nề quá, mệt mỏi, lạnh lẽo...chỉ muốn ngủ một giấc dài thôi, mãi mãi đừng tỉnh dậy!

Nhưng mà...

Lúc nãy là âm thanh gì vậy? Tiếng cửa kính vỡ à?

- Ta về nhà thôi Amane-kun!

Ai đó!? Thật ra cậu là ai...tại sao phải cố gắng gọi tôi tỉnh giấc...tại sao lại cố gắng như thế chỉ vì một người như tôi chứ?


Load failed, please RETRY

Tình trạng nguồn điện hàng tuần

Rank -- Xếp hạng Quyền lực
Stone -- Đá Quyền lực

Đặt mua hàng loạt

Mục lục

Cài đặt hiển thị

Nền

Phông

Kích thước

Việc quản lý bình luận chương

Viết đánh giá Trạng thái đọc: C10
Không đăng được. Vui lòng thử lại
  • Chất lượng bài viết
  • Tính ổn định của các bản cập nhật
  • Phát triển câu chuyện
  • Thiết kế nhân vật
  • Bối cảnh thế giới

Tổng điểm 0.0

Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
Bình chọn với Đá sức mạnh
Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
Stone -- Power Stone
Báo cáo nội dung không phù hợp
lỗi Mẹo

Báo cáo hành động bất lương

Chú thích đoạn văn

Đăng nhập