- Khỏe re!
Ma Kim thực hiện chuỗi động tác duỗi người dãn cơ sau cả tuần bế quan dưỡng thương.
Nghe thấy giọng của hắn, ba bé tiểu chu đang lén lút bên ngoài cửa lập tức ùa vào trong, mừng rỡ hét lớn:
- Cha Kim xong rồi, cha Kim xong rồi!
Mấy vị phu nhân hôm nay đồng loạt tạm thời nghỉ việc để đợi tên đạo lữ xuất quan, bởi lẽ hắn ta vào thời điểm này thường rất sung mãn.
Thấy động tĩnh lớn, mọi người hốt hoảng chạy tới phòng Ma Kim, phập phồng lo sợ gia chủ xảy ra bất trắc.
Ái Như sốt ruột hỏi:
- Cha bọn con rốt cuộc làm sao?
Khi đến nơi, trông thấy Ma Kim đang cười xuề xòa và xoa đầu mấy tiểu quỷ nghịch ngợm thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết Hân chống nạnh khiển trách:
- Này, Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, mẹ đã dặn ăn nói cho rõ ràng, xong là xong gì hả?
Tiểu Thu cúi đầu thỏ thẻ:
- Nhưng mà cha Kim bế quan xong rồi mà...
Tiểu Hạ thừa dịp, giả vờ rưng rưng nước mắt, tay chân bấu víu vào Ma Kim nhõng nhẽo khóc:
- Mẹ Hân mắng con, hu hu, cha Kim ơi, cứu con!
Tiểu Thu và Tiểu Xuân cũng bắt chước theo.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều, bèn véo má Tiểu Hạ, ôn nhu dỗ dành:
- Mẹ Hân hư quá, sao lại quát nạt bảo bối của ta.
Vừa dứt lời thì Ma Kim bỗng cảm thấy rợn người khi trước mặt là những cột lửa màu tím của các đạo lữ và nô lệ. Cả ba đứa trẻ chưa trở thành thiếu nữ sát cạnh cũng không ngoại lệ, đặc biệt là Tiểu Hạ, nó có màu rất đậm, thậm chí gần sánh với các nữ nhân mà hắn từng ái ân.
"Sao có thể?"
Hắn ngay lập tức nhìn xuống dưới, phát hiện bàn tay nhỏ bé, mịn màng của Tiểu Hạ không biết tự lúc nào đã sờ tới khúc gậy thừa sừng sững.
Ma Kim vội ý thức được luồng dâm khí của bản thân đang tuôn trào ngoài ngưỡng an toàn. Hắn liền dịch chuyển mất tăm, chỉ để lại thanh âm trầm vang vọng:
- Các ngươi mau lui xuống, ta còn cần bế quan thêm một canh giờ nữa.
Ái Như thân là đại phu nhân trong Kim gia, nàng tự tin bước tới vài bước, sau đó quay người lại nói:
- Các ngươi còn không mau rời đi? Cả các chu nhi và muội muội nữa, mọi người cũng nên về phòng nghỉ ngơi đợi chàng ấy hồi phục hoàn toàn.
Tuyết Hân bất ngờ bước tới đặt tay lên vai của Ái Như và chất vấn:
- Tại sao tỷ tỷ thân yêu sao không rời cùng mọi người. Bộ tỷ không coi mệnh lệnh của anh ấy ra gì sao?
- Ta ở lại đây chăm sóc chàng ấy. Có vấn đề gì sao?
- Muội nghĩ tỷ nên dành thời gian xử lý công vụ đi. Để muội thay tỷ chăm sóc anh ấy, dù gì dạo gần đây bên muội không có việc gì làm, khá nhàn hạ.
- Công việc ta lo chu toàn xưa nay, muội yên tâm, chưa đến lượt muội lên tiếng thay cho đại phu nhân này.
- Có vẻ tỷ đang lầm tưởng đại phu nhân là đại phu rồi. Bao lần anh ấy vào sinh ra tử, đều tỉnh dậy bên muội, nếu có chuyện bất trắc gì, muội đảm bảo có thể hóa dữ thành lành. Chuyện này, vẫn mong là đại tỷ đây tin tưởng muội.
Ma Kim thì vẫn đang núp ở sau rèm vảnh tai lên nghe và nghĩ ngợi: "Hoài niệm quá đi, nhớ lại lần thứ hai ta bộc phát ngưỡng dục vọng, mẹ và Nguyệt tỷ cũng đấu khẩu với nhau như này. Xem ra dâm khí ta có phần tiến bộ, Hân tiểu thư lại dám xéo xắt với dì Như. À, còn người có tu vi cao hơn thì sao nhỉ? Có kháng cự được không đây."
Hắn vừa chợt nghĩ tới thì Thiên Khả đột nhiên lướt qua mặt của hai tỷ muội, nàng tiến vào giữa trung tâm căn phòng, ôn tồn nói:
- So về tuổi tác, đạo hạnh thì ta mới đủ tư cách để ở lại đây. Như tỷ, Hân muội nên lui ra để tránh làm phiền phu quân.
Khi ba mỹ nhân đang hăng máu chuẩn bị tiếp tục một màn khẩu chiến nảy lửa thì Ma Kim lên tiếng xen ngang:
- A hèm, tất cả lui ra hết đi. Ta không cần ai hộ pháp cả.
Ba vị phu nhân mặc dù nghe hắn nói thế nhưng vẫn chần chừ đứng đó, đột nhiên bóng dáng nhí nhảnh quen thuộc lao thẳng vào trong nói lớn:
- Anh ơi anh ới! Anh đâu gòi?
Là Hồ Mẫn, nàng ta mấy ngày nay toàn bay lượn quanh thành Hoàng Hà bằng cây lưỡi hái mới toanh, lại còn ngạo nghễ tới quảng trường lớn để thách đấu với các tu chân giả vãng lai, không phải so đo về chiến lực mà chỉ kiểm tra độ bền của vũ khí.
Chỉ trong vài ngày ít ỏi mà nô lệ hư hỏng này đã đánh gãy gần chục món báu vật của người khác. Các phu nhân khác biết chuyện thì cũng không ngăn cấm gì cả, chỉ âm thầm dùng tài lực của Nhật Nguyệt thương hội để bồi thường cho các nạn nhân xấu số nhằm giảm đi sự uất ức của họ.
Hồ Mẫn mãi chơi mà quên bén đi thời điểm xuất quan của Ma Kim, khi vừa nghe thuộc hạ thông báo, nàng liền vội vã bay về phủ để tranh phần với các tỷ muội.
- Cút!
Ma Kim đanh thép hét lớn dọa các đạo lữ một phen. Tuy nhiên bọn họ lại cảm thấy như vừa được ai đó gọi dậy khỏi cơn mơ màng vào sáng sớm, thần trí trở nên ổn định, đưa mắt nhìn nhau như dần ngộ ra được vấn đề gì đó.
Hồ Mẫn tâm trạng đang hớn hở và mong ngóng được chủ nhân chiều chuộng thì bất ngờ bị nạt nộ, điều này đã khiến cho nàng ngơ người ra, sau đó khụy người xuống òa khóc nức nở:
- Hu hu, anh quát em? Anh không thương em nữa à? Hu hu. Anh ra đây cho em, hay để em vô trong đó lôi anh ra!!!
Ái Như bèn đi tới an ủi tiểu muội:
- Này, Mẫn muội đừng nhõng nhẽo nữa. Chàng ấy chắc là có nỗi khổ tâm gì đó mới cọc cằn hà hiếp chúng ta như vậy.
Tuyết Hân cũng tiếp lời:
- Đúng vậy, Mẫn tỷ có vào đó cũng bị anh ấy ném ra ngoài mà thôi.
Thiên Khả nghe vậy liền nảy ra một kế hay, bèn ghé tai nói nhỏ với Hồ Mẫn:
- Trừ khi muội vùng vằng ở đây khóc lóc, ép chàng xuất hiện, tỷ muội chúng ta liền mỗi người khống một chi của hắn như bao lần, thế là xong.
Vừa dứt lời, bỗng có giọng nói trầm xuất hiện ngay sau lưng khiến cho Thiên Khả sởn gáy.
- Diệu kế, quả là diệu kế ha!
Thiên Khả chầm chậm quay đầu ngó đằng sau thì bị Ma Kim túm cổ nhấc bổng lên và chất vấn:
- Kể từ khi nào người lớn như bọn nàng lại hư hỏng thế hả? Ta chiều quá sinh hư phải không?
Thiên Khả cười gượng:
- Hì hì, thiếp đùa thôi mà.
Ba bé tiểu chu ấy từ nãy giờ vẫn luôn đứng mấp mé hóng hớt ngoài cửa, thấy cha Kim xuất hiện liền mừng rỡ lần nữa ùa vào trong phòng, hồ hởi kêu lớn:
- Cha, cha, cha!
Ma Kim lập tức bỏ Thiên Khả ra và dịch chuyển tới chiếc ghế tựa gần đó, ngồi xuống khoanh chân, vừa tạo tư thế uy nghiêm, vừa che đi bộ ấm chén.
Hắn đưa tay phải ra hiệu và lớn giọng nói:
- Đứng nguyên ở đó, đừng lại gần đây. Có thứ ta cần nói rõ.
Mặc dù biết gia chủ dễ dãi, dẫu thân cận có mạo phạm cũng chả bị trách phạt gì nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc hiếm có của hắn, những mỹ nhân cũng đành nuốt nước bọt dòm xem hắn định nói gì trong trạng thái thoát y.
- Ta đã từng dạy các người về ba loại dục khí. Bản thân ta sở hữu dâm khí đặc biệt và việc ta không thể kiểm soát nó sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực tới thần trí của những người xung quanh. Vậy nên, những lúc như vậy, ta cần tách biệt một lát để điều hòa chân khí.
Hồ Mẫn liền bĩu môi nói:
- Chẳng phải chỉ cần chúng ta giao lưu một lát thì dâm khí sẽ tự động biến mất thôi sao.
Ma Kim thở dài:
- Nếu dễ dàng như vậy thì ta đã chẳng phải đắn đo.
Tiểu Hạ nhanh nhảu đáp:
- Cha Kim! Con có thể thử không? Con có tham khảo qua mấy vị yêu nhân tiền bối, họ bảo yêu nhân có khả năng kháng mị lực rất tốt.
Thiên Khả ở đằng sau liền nhéo đôi má phúng phính của Tiểu Hạ và trách móc:
- Nè, mẹ đã bảo các con tuổi nhỏ, không được tò mò mấy thứ này rồi mà! Mau đi ra ngoài. Ở đây chuyện người lớn.
Ma Kim phủi tay, thở dài nói:
- Thôi, không sao đâu. Cũng chẳng phải chuyện tế nhị gì cả, để bọn trẻ biết cũng tốt. Hạ nhi này, con không biết mức độ nguy hiểm của loại dâm khí của ta đâu, ngay ta Đại Nô nhị giai hậu kỳ viên mãn cũng bị nó làm cho loạn trí đấy. Nếu các con tiếp xúc với lượng dâm khí của ta quá nhiều, hậu quả không thể lường trước được.
"Chẳng trách, cha Kim có những lúc lại né tránh, thì ra là cha muốn bảo vệ ta và các tỷ muội. Cha... con muốn cha." Tiểu Hạ cúi mặt xuống, lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Ma Kim nhìn vẻ mặt không cam tâm của các nữ tử thì cũng đành thở dài bất lực nói:
- Lời ta muốn tâm sự đã hết. Mọi người lui ra được rồi.
Bỗng nhiên Hồ Mẫn lao tới ôm chầm lấy hắn và đề nghị:
- Sao anh không tận dụng thiên phú này để tập luyện cho mọi người, coi như lấy độc trị độc. Nếu có thể để mọi người làm quen với nồng độ cao thế này, sau này gặp phải....
Ma Kim lạnh lùng đạp Hồ Mẫn văng ra xa, Ái Như vội đỡ lấy muội muội, nhưng kết quả cả hai té nhào xuống sàn nhà. Những mỹ nhân trong Kim phủ đã quen với cảnh bạo lực gia đình này rồi nên cũng chẳng bận tâm lắm, Ma Kim thì có chút áy náy khi lỡ chân liên lụy tới dì Như, cơ mà thấy mọi người thờ ơ nên hắn cũng giả vờ mặc kệ, giữ dáng vẻ điềm tĩnh nói:
- Theo lý thì có thể huấn luyện như vậy. Cơ mà thiên phú của ta lại có chút gian lận. Chỉ cần nữ nhân ân ái với ta thì ta liền có thể cho họ khả năng kháng trừ dâm khí, đương nhiên không bao gồm chính loại dâm khí của ta. Vậy nên không cần thiết phải tốn thời gian vô bổ. Nếu các nàng không tin thì cứ nhờ các hồ yêu mê hoặc thử.
Tiểu Hạ thẳng người lên tính phát biểu nhưng chưa để con bé nhanh mồm thì Ma Kim đã chặn họng trước, ngay giây sau hắn nói tiếp:
- Mấy đứa nhỏ thì còn trong tuổi ăn tuổi học, kẻ địch muốn bắt cóc thì cũng chả cần thiết phải dùng tới mị lực nên chẳng cần tăng cường khả năng kháng dâm khí. Đợi sau này trưởng thành hẵng tính. Thôi, không nhiều lời nữa. Ta cần yên tĩnh, tất cả mau lui ra ngoài trước khi ta động tay động chân.