Tải xuống ứng dụng
58.33% [ Bác Chiến ] Ánh nắng màu trắng / Chapter 7: Chương 7

Chương 7: Chương 7

Vương Nhất Bác biết chúng sẽ không cho cậu sống.

Chúng chỉ để lại cho cậu ba bình xịt hen suyễn.

Và một đôi chân không thể cử động.

Cậu biết thực chất lấy lý do hủy hoại ước mơ của cậu, để phế đi đôi chân cậu, chỉ là một cái cớ khiến việc chúng làm trở nên "hợp lý" hơn mà thôi. Đôi chân đó của cậu không được phép lành lặn, bởi một lý do vô cùng đơn giản.

Cậu sẽ chạy mất.

Sẽ phá hỏng "tiền đồ" của "cha"

Ba bình xịt hen suyễn là thời gian chúng cho phép cậu tồn tại. Dùng hết, cậu sẽ biến mất. Làm một linh hồn đích thực.

Hôm nay đã hết một bình. Còn hai bình.

Hôm nay nếu như anh không bước vào con hẻm nhỏ này, cậu sẽ bỏ hết chúng. Sẽ không sử dụng đến chúng.

Cũng có nghĩa rằng cậu sẽ tự vẫn bằng bệnh của chính mình ngay tại đó. Không ai biết cậu sẽ mục rữa trong con hẻm nhỏ, mà sẽ chỉ biết cậu đã chết trong một cỗ quan tài hào nhoáng.

Nhưng số mệnh lại cho cậu thấy anh, được gặp anh trong tình trạng giống như mình.

Cậu thấy anh đơn độc trong bóng tối, run rẩy và sợ hãi như có thể thể hiện được một phần nào đó trong chính bản thân cậu trong 16 năm qua.

Cậu biết anh khác với cậu, khác rất nhiều. Đó là sự tồn tại. Cậu biết khi anh nhìn cậu vào phút giây đầu tiên, cậu đã thấy sự sống tràn ngập trong đôi mắt anh, cậu thấy trong anh như có gì đó được phá bỏ, tầng sương mù vốn luôn tồn tại trong mắt anh đã biến mất ngay khi nhìn vào cậu.

Khoảnh khắc đó trong mắt cậu chỉ có anh.

Và trong mắt anh cũng chỉ có cậu.

Hình như, cậu, đã trở thành mục đích sống của anh và cậu không muốn điều đó. Một Vương Nhất Bác như thế này sẽ làm dơ anh mất, xuất hiện một Vương Nhất trong cuộc đời Tiêu Chiến sẽ làm hỏng anh mất. Không thể, cậu không thể làm như vậy đâu.

Cậu sẽ nhanh biến mất thôi và cậu không thể cho anh hy vọng để rồi nếu như anh thất vọng, cậu cũng sẽ không thể đi, cũng không thể ở lại.

Xin lỗi Tiêu Chiến, nhành hoa Mẫu Đơn đã từng bị chà đạp, nó sẽ không thể nở rộ được nữa nếu nó đã không còn muốn sống.

Ánh nắng của anh là ánh nắng màu trắng nhưng những tia nắng chiếu về phía anh sẽ không là ánh nắng ấy.

Ánh nắng của Tiêu Chiến có màu trắng và ánh nắng của Vương Nhất Bác cũng vậy, dù nó không thể luôn chiếu rọi vào cậu, xóa đi bóng tối bao trùm lấy cậu.

Dù cho ánh nắng của cậu chỉ là một tia nắng yếu ớt vô cùng, cậu cũng muốn được tham lam chạm vào nó trước khi không thể đưa tay lại gần nữa.

Ít nhất cậu cũng muốn được ích kỷ một lần ôm theo một tia năng nhỏ duy nhất, cùng với linh hồn mình hòa cùng với mây và gió.

Như thế, cậu sẽ không cô đơn nữa. Tiêu Chiến, thật tốt, đã đem lại một ước vọng mới cho cậu.

Và cũng là cuối cùng.

_____o0o_____

Tiêu Chiến chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ bước vào con hẻm và bắt gặp một bông hoa nhỏ trong đó.

Anh những tưởng bông hoa đó sẽ mãi là của anh, đóa Bạch Mẫu Đơn đó sẽ mãi mãi rực rỡ trong lòng bàn tay anh dù những cánh hoa vẫn rụng xuống. Không hề gì, không sao cả, anh tin nó sẽ không lụi tàn.

"Hôn tôi đi, Tiêu Chiến"

Nhưng anh đã lầm.


Load failed, please RETRY

Tình trạng nguồn điện hàng tuần

Rank -- Xếp hạng Quyền lực
Stone -- Đá Quyền lực

Đặt mua hàng loạt

Mục lục

Cài đặt hiển thị

Nền

Phông

Kích thước

Việc quản lý bình luận chương

Viết đánh giá Trạng thái đọc: C7
Không đăng được. Vui lòng thử lại
  • Chất lượng bài viết
  • Tính ổn định của các bản cập nhật
  • Phát triển câu chuyện
  • Thiết kế nhân vật
  • Bối cảnh thế giới

Tổng điểm 0.0

Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
Bình chọn với Đá sức mạnh
Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
Stone -- Power Stone
Báo cáo nội dung không phù hợp
lỗi Mẹo

Báo cáo hành động bất lương

Chú thích đoạn văn

Đăng nhập