Tải xuống ứng dụng
39.44% 师父他总是不对劲 / Chapter 127: 第一百二十七章

Chương 127: 第一百二十七章

它是有多想回炉重造,才会没有眼力见儿地去动主人的命根子?

  没看她每次摸它的时候,主人那'如狼似虎'的眼神吗?

  做剑的,特别是像它这种有着几千年岁数的剑,更要懂得明哲保身。

  比如现在,主人用完它之后就将它丢在一边,它就得秒懂地离开,越远越好的那种。

  “这是什么花?”被带着到了迷花谷最深处,褚小桃发现脚下花瓣鲜艳的像是红丝缠绕一样的花朵,很是稀奇,而且空气中都是这种花的香气。

  深吸一口,特别像是刚酿好花酒的味道,甜甜的,但又不腻,有些令人陶醉的熏熏然感觉。

  闻的久了,好像都要醉了般,身体燥热起来,意识都有些神魂颠倒。

  一旁,褚尘之挥袖间,被轻纱红帐围绕的大床便突兀地出现在眼前这一大片醉情花海中,他迈出步伐,接近正迷惑看着那张大床的人儿。

  行动间,身上月白的衣衫换成了早已准备好的喜袍。

  “师父?”眼前这一切让她太过茫然,褚小桃下意识侧头寻找褚尘之,却见他一身红衣风华绝代,举世无双,仿若这世间最鲜艳的朱砂痣烫在了她的心头,蛊惑了她的心窍,迷了她的神智。

  “过来。”他将将站在离她不过方丈的距离,伸出那只修长皙白的手,眼尾微挑,眸底含笑,温温柔柔,极致缱绻地看着她。

  这一切看起来很美好,让人想要奋不顾身地追随过去,可心中却隐隐的有些不安,不知源于何处,但却给人一种很是幽深暗沉,好似一旦踏足,便再挣脱不了一样。

  于是,在她伸出手即将触碰到那只手的掌心时,她像是有一刹那的清明,本能地想要缩回来,脚步紧接着往后倒退。

  她未看到,眼前这个被她叫做师父的男人,本该是最不染纤尘的神祗,因为她的这一动作,眼底深邃幽雅的光芒陡然变得暗沉,唇角轻抿。

  下一瞬,便紧紧地扣住了她缩到一半的手腕,强硬地,十指相扣,向前一步,揽过她被束带绑的纤细柔软的腰肢,将她打横抱起,慢慢走向那红纱帐幔中隐约透出来的大床。

  他的目光向着前方,所以皱了皱眉,有些迷糊的褚小桃在她那个姿势看过去的时候,只能看到他那羊脂玉般细腻,线条分明的下巴。

  “师父,我怎么了?”比起往日,此刻她的声音不由自主地软成了一滩水,尾调难以自控的拉长些许,明明懵懵懂懂,却又多了些酥软娇气的柔媚。

  她伸手抓住褚尘之抱着她的一只手臂的衣料,用力的都指尖都有些发白,而手下的柔滑上好的衣料也被她拽的有些发皱。

  热。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C127
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập