Tải xuống ứng dụng
36.33% 师父他总是不对劲 / Chapter 117: 第一百一十七章

Chương 117: 第一百一十七章

褚小桃:“那便是他误会了。”信的毫不犹豫。

  褚尘之:“所以,为师不让你走出结界是对的,否则,他定要因为这误会难为你。”

  “其实大天狗还是很好的,至少他还给我留了只叫花鸡。”念吃不记仇的好哄性子。

  “叫花鸡?”眉头轻皱,褚尘之表情有些不悦地一把将徒儿搂在怀中坐下,语气有些酸醋地咬了咬她的耳垂。

  “好吃吗?”

  “可好...师父,你别咬我耳朵,痒....”侧头想要躲开,伸出小手捂住被咬的耳垂。

  “桃儿此言,是想说,他的厨艺要比为师的好?”嗓音低柔中多了些暗哑,山雨欲来风满楼的感觉,眸色更是有些深晦。

  褚小桃:“.....”怎么就突然扯到厨艺了?一只叫花鸡而已,但总觉得这句话要是回答不好的话,后果很严重的样子。

  这一迟疑,便让人容易想多,腰间搂住她的手臂忽然便用了些力。

  温热的呼吸再次凑近耳畔,极端克制。

  “怎么,这个问题很难回答吗?桃儿还要深思熟虑。”

  脖颈处被咬了一下,细密的疼痛难忍的痒意,双手却被禁锢,故意不让她去挠。

  “嗯~”

  “很难回答吗?”

  再次的追问,褚小桃身体因此有些微微的颤抖,她也不知道为何如此,只是觉得有些压迫。

  好像要是再不回答,或者说错话,皙白的脖颈处,那个小小的齿痕,便会被凶狠地撕咬,加深,让她本能地有些不安。

  可意识又是理性的,知道这世上最不会伤害自己的便是师父,但行动上,还是会因为那近乎逼迫的口吻而感到不适。

  想要说些什么的,可大脑却一片空白,塞满了不着边际的乱七八糟念头,却又经不起推敲,就在她胡思乱想时,腰间的束带被轻而易举地挑落,衣裳松垮,右边袖子被拉扯着,一点点露出轻颤的娇小肩头。

  引人垂涎的弧度,自脖颈而下,冰肌玉骨,却又嫩如花蕾,只是稍微轻吻,便会落下粉色的印迹。

  感受到身后之人的变化,褚小桃终于找回了自己的言语,却好像有些为时已晚。

  “师父,我现在说错了,你能让我把衣裳穿上吗?”

  “错了?”肩头又被咬了一下,沙哑的嗓音中此刻仿佛多了些许愠怒,“即是错了,便要受罚,桃儿,你该渡劫了。”

  一听渡劫二字,褚小桃便想跑,但她还挣扎离开,便被抓住手腕重新拉扯回去,面对面地被褚尘之抱在怀里,听着他严肃认真的说着:“修行一日不可懈怠,为师离开的这些日子,总归是要补回来的。”


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C117
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập