Tải xuống ứng dụng
2.48% 师父他总是不对劲 / Chapter 8: 第八章

Chương 8: 第八章

回到客栈后,褚尘之发现徒儿手心有些擦伤,眼底骤然划过一丝心疼之色。

  脸上却依旧还是清冷如月色,不过涂药时的动作却是万分轻柔,像是生怕弄疼了他家小徒儿似的。

  毕竟桃儿从小就怕疼。

  许是觉得这样干坐着无聊,褚小桃便将今天发生的事洋洋洒洒地跟他说了一遍。

  “师父,你觉得徒儿做得怎么样?”期待夸奖的小眼神。

  “投机取巧。”波澜不惊。

  “师父....”

  “但还算机智。”徒儿自信心不能太打击了。

  闻言,褚小桃瞬间又开心起来,坐在床上晃着两双小腿,突然随口一问,“对了师父,你怎么会在东街啊?”

  回到客栈才知道,自己迷路的地方叫东街,就左右两个方向,客栈要往左走,她记岔了,就跑去东街了。

  正想着自己怎么会那么笨,便没有注意到旁边给她手心涂药的师父手指一顿,眼神有须弥的异常。

  因为担心徒儿开错药方或者迷路出事所以偷偷隐匿身形,紧随其后,这种事情,褚尘之怎么可能会说出来。

  “明日就是七夕节了,这十两银钱便当作你之后的小用钱,只要吃得完,不浪费,买完也无妨,总归是你自己赚的。”用更吸引她的事情不动声色地转移话题。

  “真的吗?师父你真好。”毫无怀疑地被牵着鼻子走。

  第二天,褚小桃拉着自家师父从早上玩到晚上,游了湖,放了风筝,逛了庙会,赏了花灯,褚尘之虽然是个喜静的性子,但看徒儿一日下来脸上的笑颜就没下去过。

  便随她去了。

  等到热闹渐渐散去,这才出声说了一句回去。

  不料褚小桃踩空了台阶崴了脚。

  “疼疼疼,师父,我脚扭到了。”眼里都溢出了泪花,看起来真的很痛的样子。

  褚尘之紧张地把她抱到一块石头上坐下,皱着眉头,风华绝代的脸上染上几分担忧,撩开袍子单膝蹲下在徒儿面前。

  唇角抿成一条直线,小心翼翼,轻柔地拿起徒儿左脚脚腕,认真察看。

  “这里痛不痛?”不轻不重的按压了一下脚腕关节处,褚尘之抬头细心的问道。

  “痛痛痛。”哀嚎。

  吓得褚尘之眼里闪过一丝慌乱,唯恐自己用力重了,可一番细微地检查过后,褚尘之默默地将脱下的鞋袜又给她穿了回去。

  表情平静中带了几分压迫。

  “你跟为师说实话,是不是不想回家?”

  被猜中了心思,褚小桃破罐子破摔,立马弯下腰搂住自家师父的脖子,奶生奶气的讨好,

  “师父我还没玩够呢。”

  “时辰太晚了,必须回家。”他也是关心则乱,不然怎么会没有第一时间发现她这点小伎俩,真是气煞他也。

  大手一搂,不顾反抗挣扎,直接抱起小徒儿,面无表情地看着前方,一边在心里念着静心咒,一边嗓音愠怒道:

  “不是脚痛吗?为师抱你回去,擦药!”

  “花灯花灯,师父花灯还没有拿。”

  “不要了。”

  “师父!!!”


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C8
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập