Tải xuống ứng dụng
33.88% 我不想当村长 / Chapter 164: 第164章 回家了

Chương 164: 第164章 回家了

他说话时,手指不断戳着图永易的额头,逼得图永易步步后退着。

  被人欺凌,图永易永远学不会反抗,林自得把气指着她的鼻子撒出来后心里舒坦多了。欺负了图永易,大快人心,等于是还击了图命强。

  林自得又戳了她的头几下,还不依不饶的继续恐吓着她:“我的话你听见了没有啊?听见了没有?”

  图永易无力再退,精神和心灵受到极大的压力,原本全身无力的她此刻又被林自得逼迫得坐在了地上。

  他以为图永易在跟自己耍无赖,指控着图永易说:“你干嘛?我可没把你怎么样?跟我耍赖皮是吧?”

  “林大哥…你…可以不可以送我回家?”

  图永易坐在地上的那一刻,周围的路人还停留了那么几位在看热闹,只是无人会想到这个坐在地上的女孩是个身患癌症的人。

  没有任何人帮助她,扶起她,支撑她,地面,是她最好的栖息地。

  林自得气愤道:“你说什么?我送你回家?你当我吃饱了没事干是吗?我为什么要送你回家?真是莫名其妙!”

  忽然,图永易眉目搅弄在一起,表情像是经受着巨大的折磨般难受,她无力回话,停歇两秒,竟吐了一小口血在自己的掌心。

  小小的一口血,吓坏了周围围观的人,也吓坏了林自得。

  大家议论纷纷,且指指点点,都说图永易莫不是患上了什么传染病吧?

  一时间围观的人全都散去了,林自得也害怕了起来,他不是害怕图永易的传染病,而是感觉自己欺负了一个患病的小女孩,他害怕别人过来指责他。

  见此情况,林自得不仅没有帮助图永易,还从花店里拿了玫瑰花,抱着自己的购物袋匆匆逃离现场。

  街道前人来人往,别人只会边走边回头看一眼,无人向地上坐着的这个可怜的女孩伸出援手。

  图永易期盼不到有一双手来搀扶自己,她只好擦去血渍,自己努力的爬了起来。

  林自得不肯送她回去,她只能自己向前走,碰碰运气,希望可以遇上一辆回县城的车。

  她抱着自己的包,凄凄惨惨的继续向前行着。

  上天终于不再舍得折磨这个可怜的女孩了,图永易刚刚走到“南大门”正门前,便有一辆载货的四轮围箱车司机在大喊着:“去县城的,后面途经过定江村,大明村的,有没有要走的?”

  车子开得缓慢,刚一停车,就上去了三个四中年人。

  图永易挤了上来,无力喊道:“等等我,等等我!”

  她终于上车了,颠簸流浪在外三四日,她终于可以回到自己的家了,她内心感叹着:终于可以不必死在外面了。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C164
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập