Tải xuống ứng dụng
53.75% 快穿之病弱白莲洗白记 / Chapter 498: 【66】虚无的赞美诗

Chương 498: 【66】虚无的赞美诗

楚怜捏了捏他的鼻子:“说的挺真。”

  “不,我从来不说假话。”

  常夏眼底迅速积蓄起一汪沁人的爱意,似乎春日里的第一场细雨。

  他握着楚怜的手,极其认真的说道:“少爷,这些话我以前说你就不相信,现在依然,我不知道我要怎么做,才能让你相信我是真的喜欢你。”

  他说的时候,不动声色的换了一个词,将爱换成了喜欢,情真意切的说了出来。

  但这个词和爱相比,未免太过浅显,范围太过迷蒙。

  例如可以喜欢一朵花,一幅画,一株草,一个氛围。

  就像你看到一件好看的珍藏,你会想要得到他,将他从橱窗里拿出来,踹进口袋。

  但你不会因为得不到他而感到撕心裂肺的绝望,因为你只是单单的,最浅显的喜欢而已。

  楚怜浅浅的呼吸了一口,没答应,也没拒绝,只是轻轻的“嗯”了一声。

  听起来很平淡。

  常夏很会察言观色,看楚怜听到自己的告白,心情反而的不好了起来,但他又不知道自己说错了什么,害怕多说惹人烦,干脆就闭嘴了。

  一餐饭吃完,乔斐是吃了一肚子气。

  他看着楚怜放筷子的动作,端起碗将凉的差不多的莲子粥咕咚咕咚喝完,先常夏一步钻进了楚怜的怀里,软绵绵的撒娇:“主人主人,你都已经好久没有陪我玩了,我们去画画好不好啊?”

  楚怜揉了揉乔斐的脑袋,看向常夏的眼神很淡:“你先回去吧,我晚上去找你。”

  常夏脸上的当时就笑容顿了一下,随即努力勾勒出更灿烂的笑容,忧伤而脆弱的回答道:“好的少爷,我会一直等你的。”

  不是他想放楚怜走,是楚怜要做的事情,他根本拦不住。

  常夏心知楚怜没有他所表现的那样宠爱他。

  所以,他根本没有任性的资本。

  乔斐脸上的笑容从顺利将楚怜约到画室关上门之后,瞬间消失的彻底。

  “咔哒——”一声,给门落了锁。

  他转身直勾勾的盯着站在原地的楚怜,迈动步子,缓慢而不容抗拒的步步逼近,并且质问道:“主人,你答应给我的笼子呢?”

  乔斐的看上去纯真的很,却也可恶的很。

  那双眼睛积蓄起浓密的阴暗,他却声声甜蜜的说:“放了绳的小猫万一跑野了脚,要是不用笼子关起来的话,说不定哪天就不见了。”

  楚怜没有被他吓到,他站在原地和乔斐对视,没有后退过一步,姿态傲慢的说:“可是你犯了错,犯了错的小猫是不能有玩具的。”

  “犯错?”


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C498
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập