Tải xuống ứng dụng
12.01% 快穿之病弱白莲洗白记 / Chapter 109: 【55】月光白

Chương 109: 【55】月光白

陆戎凝眉,问他:“你有什么想要的?”

  只要楚怜说一句,不说别的。

  只要再重复几个月前的那一句:“我想活着。”

  他马上放他走,马上给他安排最好的医疗资源。

  所有的治疗费他来承担,之前合约里的钱他照样给。

  至于陆枚雪那边,陆戎已经不想管了。

  无法反抗的楚怜和他的不闻不问,已经让陆枚雪超额报复了太多。

  再继续下去,陆戎自己都觉得良心难安。

  可是楚怜却抬起小脑袋问他:“我还清了吗?”

  他眼眶红红,唇色苍白,连声音都很虚弱,整个人明显一副时日无多的迹象。

  陆戎突的觉得心凉,怀里的人瘦弱的伶仃,语气轻飘飘的说着:“如果还清了,麻烦你把钱打给我的两个哥哥,让我可以走的安心些。”

  他不想活了,他宁愿要钱也不想活了。

  陆戎头脑中一阵晕眩,缺氧的几乎都要站立不稳。

  他发现自己真的是一个杀人凶手,硬逼着人家斩断了一颗想要活下去的心。

  他放开了手,退开了步子,和世界上所有的胆小鬼一样,离开的身影狼狈又好笑。

  跌坐在地上的楚怜缓缓的低下头收了收眼泪,脸上的表情分外冷漠。

  不敢见我?有意思。

  他进去的时候菲儿刚好上完了美术课,正开心的拿着颜料在纸上涂涂抹抹。

  穿着白裙子的小姑娘出乎意料的喜欢楚怜,余光一看见他立马从地上爬起来,跑到他面前问:“楚哥哥,你会画画吗?”

  楚怜伸手摸了摸菲儿的脑袋,微笑着点了点头:“会。”

  菲儿一瞬间笑逐颜开,拉住了楚怜的指尖,片刻后红着脸问道:“那楚哥哥可以教我画画吗?就......就像家教姐姐那样,握着我的手教?”

  小丫头眼睛乌溜溜的转,楚怜看着菲儿的笑脸,神情怔松了一会儿,不知道想到了什么,只是沉默的片刻,便拉着她的手往画材的方向走。

  作画真的是一件很有诗意的事情。

  彩色的材料在调色盘中混合,调配出了一样的颜色,笔尖横竖勾勒,妙趣生花,寥寥几笔便能谱写出不一样另一个世界的绚烂。

  而那个世界的璀璨与否,完全取决于作画人当时的心境。

  楚怜握着菲儿的手画了一朵太阳花,金灿灿的。

  小姑娘喜欢的不得了,小心翼翼的把画抱起来,原地转了几个圈,才问盯着楚怜问:“哥哥为什么教我画这个?”

  楚怜对她笑了一下,才低下头拿起画笔在另一张纸上落下起始的一笔,说道:“没有人会永远无忧无虑的,但我希望菲儿可以。”


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C109
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập