Tải xuống ứng dụng
77.73% 余烬之铳 / Chapter 575: 第一百一十三章 迷失

Chương 575: 第一百一十三章 迷失

“他们四人就这样走入了茫茫雪原之中,再也没有回来。”

  有人低声诉说着,将这几乎要被人遗忘的故事讲出。

  “至于那艘名为晨辉挺进号的大船,它也未能驶离寂海,就像很多同样步入寂海的船只一样,它永远地留在了这里,寒冷耗尽了它的资源,压抑令其中的人们疯狂。

  他们也试着返航,可低温冰封了来时的航道,他们被完全冻结在了冰层之上,再也难以动弹。

  就这样,这次伟大的航行以这样绝望的结局而告终。”

  他费力地迈开腿,站在了高处,这里的视野很不错,日光照耀在洁白的雪地上,到处都是流动溢出的辉光,阴影无处遁形。

  男人长叹了一口气,继续说着。

  “就像前人们无数次的失败一样,他们也未能成功,付出了这么大的牺牲与努力,结果最后什么也没能改变。

  世界按照注定的轨迹迈入了新的轮回,战争与死亡依旧,新的城邦在破碎的废墟上建起,人类进入下一个时代,静候着另一次轮回的开启。

  至于……

  至于他们的故事……”

  男人想了想,盘坐了下来,在羊皮纸上涂涂画画,继续念叨着。

  “他们的故事早已被遗忘,就像更多被遗忘的故事一样,他们也只是渺小的一员而已,被轻易地遗忘,落满灰尘,仿佛从未存在过。”

  男人讲完了故事,眼罩下的眼瞳带着些许的忧伤,继续眺望着远方,很快有脚步声靠近,那人骂骂咧咧的。

  “我们还没死呢?你在念叨些什么啊?”

  洛伦佐走近了弗洛基,从刚才起这个家伙就在神神叨叨地念叨着什么,听起来是这趟旅程的结局。

  “我们的结局,我在想失败后,后人会怎么传唱我们。”

  弗洛基收起了羊皮纸,回答道。

  “你看起来就像个不得志的吟游诗人。”疫医也跟了上来,看了眼弗洛基,他朝着前方走去。

  “我确实算得上是吟游诗人,每次出航时,我都会带上个吟游诗人,假如我死掉了,我就让他把故事传唱下去……虽然很多时候都是我活到了最后。”

  弗洛基回忆着过去,“所以我就成为了我自己的诗人。”

  “我觉得你可能需要一支弗洛伦德药剂清醒一下。”

  洛伦佐说着,艰难地迈着步伐,这里几百年内都少有人抵达,积雪厚的不行,每一次迈步,都快要没及洛伦佐的膝盖,让他的行走变得极为困难。

  “不,我很清醒,”弗洛基想到了什么,接着问道,“霍尔莫斯,你没考虑过自己的结局吗?”


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C575
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập