Tải xuống ứng dụng
18.47% 赤心巡天 / Chapter 467: 第一百二十九章 离界

Chương 467: 第一百二十九章 离界

森海源界的夜晚,的确是没有明月的。

  就连星星也不存在。

  玉衡星只在白日得见。

  然而从龙神应座那一幕来看,玉衡星也不是这个世界的光明之源。

  夜晚的星和月,都在故乡。

  森海源界自有其复杂。

  但观衍散去身形的这一幕,只让人看到了寂寞。

  独在异乡五百年的寂寞。

  只剩一点真灵,游荡在世界夹缝里的寂寞。

  五百年来望明月,明月不见。

  他后悔过吗?

  苏绮云接住那缓缓下坠的寄神玉,心里不由得想到这个问题。

  现在的寄神玉中,蕴养着小鱼的真灵一点。她把这枚寄神玉紧紧捂住,生怕遗失。

  霜光已隐。

  唯有姜望的焰花与神龙香还在静静燃烧。

  三人各怀心事,就这样等到了天明。

  回神荫之地的路上再没有出现什么意外。

  青七树的尸体被送回族中,哭声一片。

  这平日里咋咋呼呼的家伙,其实跟很多人关系都不错。因为人们知道,他虽然好像臭不要脸,但其实从无坏心。

  青八枝仰头望天,不愿给人看到他红了的眼睛。他们俩平时矛盾最多,针锋相对,但从没有真的仇恨过。

  青九叶一言不发,只是从姜望怀里接过了青七树。

  青花看着青七树永远闭上的眼睛,嘴巴张了张,但也一句话没有说。

  她不是不想说话,也不是哑巴。但她作为青之圣女,侍奉龙神,在重要时刻要传达龙神的神旨,是不能跟祭司之外的人说话的,为免“污染”了神意。

  “七树他有没有说什么?”青九叶问。

  他的这个问题,其实是为青花问的。也是为死去的青七树而问。

  毕竟,谁不知道青七树对青花的心思呢?

  “他说。”姜望道:“森海源界很大,青花以后,可以去世界尽头看一看。”

  青花没有抬头。

  人群分开一条路来。

  老祭司颤颤巍巍地走近。

  她已经年纪非常大了,走路都不太轻松。

  在姜望的眼中,这个形象与观衍记忆中那个美丽纯澈的少女,慢慢叠合。

  老妪看到青七树的尸体,顿了顿,但又继续往前走。

  眼神中有一抹非常真切的哀伤,但很快抹过去。

  她慈和地看着姜望三人:“辛苦你们了。”

  她是青七树的亲姑奶奶,但更是森海圣族的祭司。

  这种异乎寻常的坚强,让姜望想到了观衍说的那句话。

  “岁月漫长,我们都需要苦熬。她如果知道我还有真灵在,她就撑不下去了。”


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C467
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập