Tải xuống ứng dụng
41.52% 渡魂灵 / Chapter 284: 第二百章

Chương 284: 第二百章

“故事到这里结束了?”魂灵意犹未尽的问,“最后结局如何?孩子生下来了吗?花容活下来了吗?刺客击退了没有?”

  “那个时候我已经死了。”华露说,“马儿冲向悬崖,几只长箭穿透了暗卫,刺入我的身体,后面便失去了意识。”

  魂灵微怔,递过去一杯孟婆汤,“再喝一杯?”

  华露看着孟婆汤,笑了笑,“喝了多少杯,也忘不掉。”一口抿尽,“若不是小姐,怕是我也活不到成年,也去不了长安,也看不到锦绣。所以看到她受苦,便如同执念,心口上的一道疤,挥之不去,喝再多的孟婆汤也无济于事。”

  “即使忘不了,但也总能缓解点痛苦。”魂灵想了想,宽慰道。

  华露莞尔,没有吱声,只是望着见底的杯子,失神。

  “遇见小姐...是七岁那年。”过了好久,忽然开口,讲诉一段不愿回忆的过往,“这世界往往有两个极端,富人奢侈,穷人贫苦。无论在哪都一个样,富人越是奢侈,穷人越是贫苦,食不果腹,衣不蔽体。为了口粮食,便能大打出手,争的头破血流。

  栾城是一个有河围绕的小城,住着大片的穷人,一眼望不到头的那种,后来,河水干枯,整座城池几乎都变成了穷人,不过这也没什么可惊讶的,有些能力的借机大赚钱财,发国难,要不然,便外出做生意,一年到头都不见得能回来。

  回来的,要不然是光鲜亮衣锦回乡,要不然变成一具白骨托人带回来落叶归根,大抵,不过这两种结局尔尔。

  家中人多,往往一户都有五六个小孩嗷嗷待哺,除了父母,我还有五个兄弟姐妹,上头有个哥哥,下头有四个弟妹,哥哥比我大上两岁,也不算大,成日里帮父亲干活,早已经黝黑了皮肤,累弯了腰。手上布满了老茧。

  每日还吃不饱,一件衣服轮流穿,直到穿但不能再穿,再拾到拾到,变成一件小背心或者几块抹布。每日的饭菜都是田野里在挖来的野菜。清水上飘着分不清是沙粒还是大米的粥,吃起来挺硌牙的。

  似乎每个穷人的走向都是一样的,生了那么多的孩子,总要卖一两个来减轻家里负担,我很幸运也很不幸成为第一个被卖的。下面的弟弟妹妹实在太小了。

  不过这件事,我不怪父亲和母亲,因为大家都这么做,要不然都要被饿死。他们哭了一夜,我也算知足了。卖的不多,半袋小米,嗯...那些小姐少爷们,浪费的小米,足够买好几个我这样的卑贱的命。命这个东西,大概也就值半袋小米。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C284
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập