Tải xuống ứng dụng
25.14% 渡魂灵 / Chapter 172: 第八十八章

Chương 172: 第八十八章

花容也不知马车行驶了多久,一路上极为平稳,稳的让花容都打起了瞌睡,直到车外的马夫叫唤了一声,“小姐,到了。”

  花容方才醒来,揉了柔睡意朦胧的眼,“嗯?到了?”摸着车边蹑手蹑脚掀开帘子探出头来,手胡乱的在空中乱摸,“你在哪呢?我看不清楚。”

  “在这。”一极为柔和的男声应道。

  花容冰冷的小手忽然涌上一股暖流,宽大的手掌刚好覆盖花容粉嫩的小手,将其包裹,搀扶着她下车,花容脸色霞红一片,“怀南哥哥...”

  “容儿,来了。”项子喻凝视着花容,满眼宠溺。

  花容握住项子喻的手,对于陌生的环境还是有些后怕,“怀南哥哥,这是哪?我们要去哪?”

  项子喻搀扶着花容,望着翠绿的竹林,“等到了你就知道了。”

  花容听话的“嗯”了一声,便没有再多问,走了约有一两刻钟,项子喻忽然停下,搀扶着花容坐在一旁的汉白玉石上,上头铺着厚厚的毛毯,高瘦不到一点凉意,前头是一长长方桌,摆放着些花容爱吃的糕点瓜果还有琼浆玉露。

  花容紧紧的攥着项子喻的手,“怀南哥哥,这是到了吗?”忽然听到水流从高处流下哗啦啦声音,“怀南哥哥,容儿听到高山流水的声音。我们可是在山中。”

  项子喻“嗯”了一声,“我们确实在山中,容儿再听听,可有别的?”

  “别的?”花容蹙眉,竖起耳朵,认真的听,“还有风吹过竹子的沙沙声...”

  “嗯...还有呢?”项子喻抬头仰望瀑布飞流直下的壮景,接着询问。

  花容继续聆听着周旁的声响,“嗯...还有风铃的声音,这声音特别清脆。”

  项子喻回首看向竹林上挂着的风铃,揉着花容的头发,“容儿真聪明。”

  花容莞尔笑笑,“怀南哥哥,怎么突然带容儿来这了?”

  “这儿是我偶然间发现的一块僻静之所,远离尘世,独享太平。”项子喻有些感慨的说:“坐在这,闭上眼睛,不必去看,听着自然的声音便能感觉到它的祥和优美,怀南哥哥想让容儿也能感受到,不必去看的自然。”

  花容心口闷闷,鼻子有些酸涩,扬起一抹灿烂的笑容,“谢谢怀南哥哥。”自从她看不见以来,世界便是一片漆黑,除了黑色再无旁的,别说是美景,连同面前的人,花容都看不清楚模样,所以也从未奢侈去看些什么,项子喻却带着她去感受她不敢奢侈的自然。

  项子喻抚摸着花容的额头,“说什么傻话呢?容儿,生辰快乐。”说着,从怀里掏出一个小锦盒,轻轻打开,拉着花容的手抚摸里头的东西。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C172
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập