Tải xuống ứng dụng
74.87% 潜农在田 / Chapter 297: 第296章 村官(1)

Chương 297: 第296章 村官(1)

五年的教书生涯,虽然说工资很低,但是振华很在乎这个职业,站在讲台上,面对着家乡熟悉的孩子们,看着他们一天天的成长,心里便有一种成就感和亲切感。

  如今被一道通知辞退,振华自然失落。

  被辞退以后,自己还能做什么?这也是振华焦虑的地方。教书不挣钱,但毕竟是个职业。失去了这个职业,难道自己要和宋家财一样,整天无所事事,到处闲逛?

  邓炜璘安慰振华:“其实在农村教书,也没有前途,无非是混个温饱。你看我,教了这么多年书,还是穷得叮当响。要是出去打工做生意,说不定赚得更多,也许都当老板发财了。振华你有文化,又稳重,以后一定有前途的。”

  振华反应过来,勉强笑道:“我理解乡教委的决定,邓老师,感谢大家这几年对我的关照。教了五年书,跟大家学了许多为人处世的道理,我也不亏。”

  邓炜璘一笑,点头道:“对了,这统一辞退代课老师,有每年两百元的一次性补助。你教了五年,补助款是一千元,等发下来以后,我给你送来。”

  “谢谢邓老师。”振华点头。

  “唉,学生越来越少,我也不知道还能在东湾小学教多久。我和田校长讨论过,觉得我们东湾小学,以后可能会撤销,并入河东乡中心小学。”邓炜璘叹着气,转身走了。

  振华更是惆怅,如果东湾小学撤销了,村里的孩子们上学怎么办?赶上下雨天,学生们踩着这条烂泥路去镇上上学,有多么辛苦?尤其是低年级的孩子,他们怎么走得动?

  赵成海听说儿子被辞退了,也是一声长叹,觉得祸不单行。替齐磊担保,家里背上了沉重的债务,振华又被学校辞退,这不是雪上加霜吗?

  这个家庭以后的路该怎么走,振华又该怎么选择,这个问题骤然降临,摆在了眼前。

  赵成海找儿子儿媳谈话,问道:“振华不教书了,以后有什么打算?我看在家里种田养猪,也不是长远之事。现在的年轻人,都在外面打工挣钱,振华还不到三十岁,要不要去学个手艺?人到三十不学艺,现在学手艺还来得及,再不学的话,以后就来不及了。”

  宜兰苦笑:“学什么手艺?木匠瓦匠,振华是这块料吗?”

  木匠和瓦匠,都是苦力活,常年背井离乡,又有一定的安全风险,实在不是振华想要的生活。

  振华母亲说道:“他成全叔在南京卖黑饭,生意好的时候,一天能赚七八十,振华可以去做啊。”

  “做小生意?”振华沉吟。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C297
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập