Thời điểm Lăng Tử Mạt tỉnh lại, đại khái là rạng sáng hơn ba giờ, thời điểm cô mở mắt ra, cả người đều là khẩn trương.
"Hàn..."
Cô há mồm liền kinh hô một tiếng, tình huống ngay lúc đó rất nguy hiểm, xe bọn họ bị đụng phải.
Nghe được thanh âm của cô, Dục cũng ngẩng đầu dậy, đôi mắt đỏ lên lười biếng nhìn cô. Nhìn đến cô đã tỉnh, anh phút chốc liền tỉnh táo lại. Giơ tay đè đè ấn đường của mình, cầm tay cô chặt thêm một ít.
"Đường Đường..."
Thời điểm Lăng Tử Mạt thấy rõ là anh, cô bật người ngồi dậy.
"Hàn đâu, anh ấy có bị thương không?"
Nhìn đến dáng vẻ khẩn trương kia của cô, ánh mắt Dục tối sầm lại.
"Yên tâm, anh ấy không sao cả."
Mà Lăng Tử Mạt lại không tin: "Em muốn đi xem anh ấy, em phải đi xem ngay bây giờ."
Dục không có biện pháp với cô, đem dép lê đặt tới mép giường giúp cô, sau đó đem áo khoác của mình khoác ở trên người cô.
"Đi thôi, anh dẫn em qua đó."