Đặc biệt là nhìn đến bộ dáng anh hưng phấn, cùng với lời thề chân thành như vậy, cô càng thêm sợ hãi, sợ chính mình sẽ cô phụ người đàn ông này.
Kỳ thật Dục đối với cô mà nói rất quen thuộc, từ nhỏ anh luôn bên cạnh cô, mặc kệ cô có yêu cầu gì? Anh đều sẽ thỏa mãn cô.
Anh thích cô chưa từng che dấu, mà cô trước kia luôn là đem cái loại này biến thành là một loại anh trai đối tốt với em gái.
Gần đây, cô mới biết được, anh thích cô là loại con trai thích con gái.
Giống như là cô thích Hàn vậy, cho nên cô có chút sợ hãi.
Cô cứ như vậy nhìn thẳng anh, mọi người trong quán cà phê đều vỗ tay, sau đó thét chói tai.
"Đồng ý đi, đồng ý đi...…"
Lăng Tử Mạt quay đầu nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, trong hai mắt cô tràn ngập mê mang.
Lệ Cảnh Dục tà khí cười, nhỏ giọng nói: "Đường Đường, đừng làm cho anh mất mặt quá chứ?"
Cô đột nhiên rút tay về, sau đó nói với anh.