Lệ Cảnh Hàn gọi món xong, đưa thực đơn cho phục vụ, lạnh lùng nói.
"Cô Thịnh, lúc tôi và bạn gái ăn cơm hy vọng không có ai quấy rầy."
Trên mặt cậu không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng ý rất rõ ràng.
Lâm Sơ Tâm cũng hơi ngẩn ra một chút, anh ta nói gì?
Bạn gái?
Ánh mắt cô dừng ở khuôn mặt anh tuấn của cậu, đôi mày anh khí kia làm người khác không nhịn được mà cảm thán, trên đời này sao lại có người đàn ông nào đẹp đến vậy.
Hơn nữa còn giúp người ta có cảm giác an toàn, như thể ở bên cậu, dù trời sập xuống cũng không phải sợ.
Thịnh Hoàn biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, vẫn nở nụ cười.
"Anh Hàn, thực ra chúng ta quen nhau đã lâu, người lớn hai nhà đều hy vọng chúng ta ở bên nhau."
Cô ta nói xong thì liếc sang Lâm Sơ Tâm, nếu không phải con bé này nhảy vào, cô ta sẽ là bạn gái của cậu.
Càng nói cô ta càng tức giận, càng muốn diệt trừ cô, nhưng lúc này không có cách nào, cô ta chỉ có thể đứng dậy.