Lâm Sơ Tâm đúng là không dám động, trên người cậu có một mùi hương rất đặc biệt, như Thải Thải nói vậy, dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại toát ra hương hoa dịu nhẹ.
Đột nhiên cô rất muốn biết cậu dùng nước hoa gì.
Dễ ngửi, không hề khiến người ta khó chịu chút nào.
Lúc Lệ Cảnh Hàn ôm cô, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, anh chỉ muốn cho cô chút ấm áp. Biết rõ quá khứ của cô, cũng có thể cảm nhận được cảm giác cô độc ấy.
Thật ra cậu không hề cô độc, trong bụng mẹ thì có em trai em gái ở cùng, lúc sinh ra đã có người nhà, cậu cũng sẽ không cảm nhận được cảm giác đó.
Chính vì như vậy nên cậu mới thấy một cô gái từ nhỏ đã không có cha mẹ thương yêu rất đáng thương.
Cậu chỉ thấy cô đáng thương thôi chứ không hề có loại tình cảm nào khác, cậu tự thuyết phục mình như vậy.
Cho đến khi màn pháo hoa rực rỡ nhất kết thúc, cậu mới buông cô ra. Mà cô như đã bị nghiện, thì ra được ôm vào một lồng ngực vững chãi là cảm giác ấm áp như vậy.