Vì sao vết thương của hắn còn đau hơn so với lúc bị cắt. Hai tay hắn gắt gao nắm chặt lại, ẩn nhẫn cắn môi, trên môi đều đã nhuốm máu.
Tiểu Hành che miệng hắn, nhỏ giọng nói: "Chú đừng lên tiếng."
Vốn dĩ bọn họ muốn chạy đến chỗ an toàn, nhưng Long Thiên Mặc bây giờ chẳng thể đi đâu, cậu đành kéo hắn xuống chỗ này, trốn trước.
Long Thiên Mặc chịu đựng cảm giác đau này, từ từ cũng dễ chịu hơn chút, vì thế cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình do bị mổ ra đang dần khép lại, so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều.
Lúc hắn mới nhìn thấy bụng mình thiếu chút nữa đã bị dọa ngất xỉu, một người đàn ông lớn như hắn cũng chưa từng thấy qua hình ảnh này, hơn nữa lại còn ngay trên cơ thể mình.
Khoảng mười phút sau, miệng vết thương của Long Thiên Mặc đã đỡ đau hơn, nhưng dấu vết kia cũng rất rõ ràng, chắc chắn phải khâu lại thì mới đỡ.
Chỉ cần đau đớn được giảm bớt, hắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
"Tiểu Hành, lấy áo sơ mi của chú xé thành nhiều mảnh vải đi."