"Duyên phận được an bài nhất định là nhân duyên tốt."
Lão Ngũ nói xong nở nụ cười, vỗ vỗ lên vai Tiểu Toàn.
"Toàn nhi nhà chúng ta không có được phúc khí này, nhưng Ngạo nhi cũng không khác gì con trai của chú, cho nên đều giống nhau cả."
Nam Cung Ngạo nhìn thời gian, đứng dậy.
"Gia gia, nãi nãi, hai người cứ từ từ tán gẫu. Con còn phải tham gia một hội nghị nữa. Tiểu Hành giao lại cho hai người chăm sóc."
Anh gật đầu chào hỏi với Ngũ thúc, sau đó sải bước rời khỏi phòng, đến phòng chủ tịch sát vách.
...…
Ngày hôm sau, Lương Mộc Tình thức dậy, thấy con trai không trở về, hẳn là ở lại cùng thái gia gia và thái nãi nãi rồi. Chắc là tạm thời không quay lại.
Cô ngồi ở trong sân, hít thở không khí mát mẻ sáng sớm. Gần đây, cô thật sự không thoải mái, cho nên chỉ ngồi trong sân ngửi mùi hoa thoang thoảng.
Ngụy Khiêm đã đến công ty nên trong nhà chỉ còn có Hứa Niệm chăm sóc cho cô.