Đôi lông mày anh tuấn của Lương Mộc Hạo nhíu lại, nhìn đến ánh mắt mềm mại của cô.
"Tiểu Tình, điều này em không nên hỏi anh."
Nhìn đến bộ dạng khó xử của anh, Lương Mộc Tình cảm thấy ngày càng tò mò.
Cô giơ tay chỉnh lại mái tóc dài của chính mình, đôi mắt to hiếu kỳ, anh ấy càng không nói, cô lại càng muốn biết.
"Anh, cô ấy rốt cuộc là ai? Vì cái gì mà mọi người lúc nào cũng nhắc đến cô ấy."
Muốn vào phòng bệnh trước, nhưng cô lại hỏi một câu. Thật sự rất tò mò, cô không thể nhin được, thật sự không thể nhịn được muốn biết.
Lương Mộc Hạo dừng chân lại, ánh mắt đảo qua trên người Lương Mộc Tình. Bàn tay to của anh đặt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó than nhẹ một tiếng.
"Tiểu Tình, trước mặt ba mẹ đừng nhắc đến cái tên này, có nghe rõ không?"
Dứt lời anh đẩy cửa rồi đi vào, để lại Lương Mộc Tình vẫn đứng tại chỗ, trong ánh mắt của cô hiện lên tia thất vọng.