Thời điểm phim kết thúc, Lương Mộc Tình nằm úp trên người Nam Cung Ngạo, hơi thở gấp, nghe tiếng tim đập của Nam Cung Ngạo. Cô còn có một cảm giác quen thuộc, đây là trái tim của cô.
Biết được trong thân thể Nam Cung Ngạo là trái tim của mình, cô cũng không tức giận, bởi vì cô cảm thấy dùng trái tim mình để cứu sống người mình yêu, thật đáng giá.
Nam Cung Ngạo than nhẹ một tiếng: "Tiểu Phó, khi nãy đầu của em có đau không?"
Tuy rằng anh đã cực lực khống chế độ mạnh yếu nhưng vẫn rất mạnh, nha đầu kia không thể vận động kịch liệt.
Lương Mộc Tình mím môi, ảm đạm cười.
"Vừa nãy em không dùng lực."
Đều là do anh dùng sức, cho nên không có việc gì.
Nam Cung Ngạo nở nụ cười: "Chờ em hồi phục, chuyển đến chỗ anh sống đi."
Anh thật sự không muốn cùng cô chia cách nữa, rời xa năm năm, hôm nay như vậy là chưa đủ.
Lương Mộc Tình nghĩ nghĩ: "Không, em còn muốn phụ giúp mẹ."