"Có khả năng không dùng được nữa."
Anh cắn răng nói ra lời này, Lương Mộc Tình luống cuống.
"Em đâu có dùng sức, không có khả năng mà."
Cô nhanh chóng đi sang, xem xem có phải thật sự bị thương hay không.
Lúc cô gỡ tay anh ra lại phát hiện người này cái gì cũng không có mặc? Sợ tới mức nhắm ngay mắt lại.
"Anh gạt người, rõ ràng nó còn tốt mà."
Cô cái gì cũng thấy hết rồi.
A, xấu hổ quá.
Bộ dáng khi cô che mặt thật sự là rất đáng yêu, Nam Cung Ngạo nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.
"Ngại ngùng gì chứ? Cũng không phải là chưa thấy qua."
Anh duỗi tay qua, nắm lấy tay cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, cảm xúc nồng đậm trong đó khiến cô có chút sợ hãi.
Mặt Lương Mộc Tình đỏ ửng như táo chín. Cô cố ý dời mắt đi, cái miệng nhỏ hơi chu ra.
"Nam Cung Ngạo, anh buông ra, em phải rời giường."
Trong âm thanh mang theo chút nũng nịu, đây là lần đầu tiên anh nghe được cô làm nũng, cảm giác không tồi.