Đôi mắt Mạc Thanh Tuyết liếc nhìn: "Ông, ông muốn làm gì?"
Cô ta bây giờ đang vô cùng hối hận, đó là cô ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, vậy mà mấy người kia sao lại vẫn không thể xử lý sạch sẽ ông ta.
Càng nghĩ càng tức, nhưng dao đang kề cổ, nếu như cô ta không nghe lời ông ta, ông ta nhất định sẽ lập tức lấy mạng cô ta. Đôi mắt cô ta chuyển động, phải nghĩ biện pháp nào đó.
Biện pháp? Biện pháp?
Cô ta nghĩ đến Bạch Mạn Cầm, nếu như mẹ ở đây thì tốt rồi, ông ta nhất định sẽ nghe theo lời Bạch Mạn Cầm.
"Ba, ba, ba đừng làm con bị thương nha! Con và mẹ sẽ đưa tiền cho ba, cho ba rất nhiều tiền."
Lúc này, cô ta cũng không quan tâm nữa, cho dù cô ta vô cùng chán ghét người đàn ông ghê tởm này, thì cô vẫn muốn sống tiếp, như vậy mới có hy vọng. Gọi một tiếng ba thì sao chứ? Cô ta sau này sẽ quay lại, để ông ta biết tất cả mọi việc ông ta làm hôm nay là ông ta đáng chết.