Người thật sự biết thân phận của Mạc Thanh Yên không nhiều lắm, cho nên Tư Đồ Lệnh cũng không biết rằng mẹ cô là Vương hậu Khải Lỵ của Mễ quốc.
Anh ta nhìn vào chiếc vòng cổ, sau đó lại bỏ vào túi áo.
"Anh giữ giúp em trước đã."
Anh nghĩ rằng phải chờ bọn họ kết hôn, sau đó tốt nhất cô mang thai con của anh. Rồi anh sẽ đem trả mấy thứ này cho cô. Lúc đó cô không thể rời khỏi anh lần nữa.
Trước khi trả lại đồ vật này nọ của cô, anh muốn cô phải yêu anh, mặc dù hiện giờ anh không có đủ tự tin. Nhưng một thời gian lâu sau, anh tin rằng bản thân có thể làm được.
Mạc Thanh Yên đã vươn tay ra, có chút thất vọng. Chính bản thân quá sơ suất, sao lại ngủ quên như thế?
Hai người dần đi đến gần biệt thự, từ bên trong đi ra là một hàng người hầu mặc đồng phục ngay ngắn, đứng xếp hàng ở hai bên cửa, cúi đầu chào.
"Hoan nghênh tiên sinh trở về."