Hôm nay, Tư Đồ Lệnh mặc một thân âu phục màu đỏ rượu. Người bình thường vốn không dám thử kiểu màu này, thế nhưng mặc trên người hắn lại mang phong phạm hoàng tử cổ đại, dưới chân là đôi giày ra bóng loáng, mỗi bước đi đều phát ra tiếng lộc cộc.
Tất cả mọi người trong phòng đều chuyển tầm mắt tập trung lên trên người hắn, sự kiêu ngạo dưới con mắt của hắn được thể hiện rõ ràng.
Lệ Đình Tuyệt đối với lời nói của hắn, chỉ câu môi cười khuynh thành. Nụ cười này xuất hiện trên mặt anh, chứng minh cảm xúc đang không tốt lắm, anh càng tươi cười thì chứng minh tâm trạng của anh càng u ám.
"Tư Đồ Lệnh, chuyện này không đến lượt anh lo. Mặc kệ cô ấy có thân phận gì, cô ấy mãi là người tôi yêu nhất, là người tôi muốn kết hôn, không ai có thể phản đối."
Giọng nói của anh điểm xuyết vài phần ấm áp, dứt lời anh cầm lấy tay Mạc Thanh Yên. Sau đó anh quỳ một chân xuống đất, lấy ra một chiếc nhẫn.