Lệ Đình Tuyệt khẽ cười một tiếng: "Là con cho người giải quyết ông ấy, hy vọng ông nội đừng trách con."
Anh là một người thủ đoạn độc ác như thế, khi nghĩ đến cái chết của cha mình, còn cả sự thương tổn của Tiểu Yên, anh không thể nào giữ Lệ Bắc Chinh lại được.
Lệ lão gia tử tuy rằng đau lòng, dù sao đó cũng là con trai của mình, nhưng với những gì hắn ta đã làm, cứ coi như đấy chính là quả báo phải nhận.
"Ông nội không trách con, cho nên, dù thân phận của Tiểu Yên là gì, chúng ta cũng phải bao dung con bé."
Bời vì ông ta nghe được từ miệng người Mạc gia, nói Mạc Thanh Yên không phải máu mủ ruột thịt của họ, trước kia cô còn rất coi trọng điều này, nhưng ba đứa nhỏ lại thông minh như thế, cảm thấy mặc kệ Tiểu Yên là con gái của gia đình nào, gen di truyền cũng không hề tệ.
Lệ Đình Tuyệt khẽ cười một tiếng: "Ông nội, xem ra ông rất vừa lòng với vợ của con, con mắt của ông đúng là tốt mà, ông thích cô ấy, con và tụi nhỏ thật sự cảm thấy vui."