Lệ Đình Tuyệt lái xe, Mạc Thanh Yên cầm cái cài áo cô mua cho Lam Vũ Điệp ra.
"Tuyệt, chúng ta về nhà đi, không đi khách sạn nữa, pháo hoa lần sau xem cũng được. Dù sao một tháng sau chúng ta cũng tổ chức hôn lễ, đến lúc đó cùng đối chứng cũng vừa đúng lúc."
Cô cầm cái trâm cài áo lên cho Lệ Đình Tuyệt nhìn.
"Đây là em mua cho mẹ, anh cảm thấy đẹp không?"
Lệ Đình Tuyệt ghé mắt nhìn thoáng qua, cảm thấy rất tinh xảo, mà danh tự trên cái trâm chính là tên của mẹ anh, anh khẽ gật đầu.
"Em rất có tâm đó."
Mạc Thanh Yên mừng khấp khởi cất cái trâm cài áo đi, lại lấy ra một đôi bông tai kim cương.
"Đây là mua cho tổ nãi nãi, rất phù hợp với khí chất của người."
Mạc Thanh Yên lấy ra từng món đồ cô đã mua cho tất cả mọi người, cả Lệ Đình Phàm cũng được cô mua cho, duy chỉ không có anh.
"Của anh là cái nào?"
Anh nhạt tiếng hỏi, trên mặt viết rõ đều là vẻ thất vọng, con người trong đôi mắt hẹp dài của anh cũng tối đi rất nhiều.