Hai người cùng tức giận nhìn về phía bà, sau đó họ lại quay sang nhìn nhau.
Mạc Thanh Yên trừng mắt nhìn Lệ Đình Tuyệt: "Sao anh lại nói theo em? Đừng bắt chước em."
Lệ Đình Tuyệt vò vò đầu cô: "Ngốc, cái này được gọi là tâm ý tương thông."
Lão phu nhân nhìn bộ dạng liếc mắt đưa tình của hai cái miệng nhỏ, cảm thấy Tuyệt Nhi đã thay đổi rất nhiều, dường như càng thích cười hơn, tính tình cũng không còn lạnh lùng như trước đây.
"Vào nhà thôi, các con chắc đã đói bụng rồi."
Bởi đón nhiều người nên lão phu nhân cũng không chú ý có thêm hai người, Lệ Đình Phàm kéo Lam Vũ Điệp, anh còn cười cười với mẹ mình, một nụ cười động viên bà.
Lam Vũ Điệp sờ tay anh, để anh yên tâm.
Lệ Đình Phàm và Lệ lão phu nhân có quan hệ rất tốt, trước đây bà vẫn luôn là người chăm sóc anh, vì thế nên bây giờ gặp bà, tự đáy lòng có một sự xúc động trào lên rất muốn đến ôm bà như xưa. Nhưng lão phu nhân lại không để ý đến anh, khiến anh không khỏi có chút thất vọng.