Mạc Thanh Yên nhìn quanh tứ phía, vừa bẩn vừa loạn, cô không muốn ở lại chỗ này.
Vì thế giơ tay khẽ vuốt lưng anh: "Bình tĩnh…. bình tĩnh…"
Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên bên tai anh, làm cho tim anh hơi nhói lên. Anh lại nở nụ cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe.
"Tiểu Yên, em rất giống Angela."
Mạc Thanh Yên nghe xong, nhíu mày, sau đó đánh anh một cái.
"Là con bé giống em, đây gọi là di truyền."
Trong lúc nói chuyện cơ thể của anh đã dần dần bình tĩnh lại, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Về xem công chúa nhỏ của chúng ta nào!"
Nghĩ đến Angela, Mạc Thanh Yên cũng rất muốn nhanh chóng gặp lại con bé. Vì thế nắm tay anh chạy xuống dưới, cảm thấy mình như được trở về thời điểm mười mấy tuổi.
Đó là đoạn thời gian mà bọn họ đã bỏ lỡ, bỏ lỡ thời khắc đẹp nhất của cả hai.
...…
Lệ Đình Phàm về tới Vũ Điệp Viên. Lam Vũ Điệp nhìn khuôn mặt hắn đầy vết thương, bà tiến lên giữ chặt hắn xem xét.