Lãnh Nhiên cùng Trần Bang Thiển náo loạn một hồi, quay đầu lại phát hiện Lệ Đình Tuyệt cùng mọi người đều không thấy, Tiểu Yên cùng Trần Bang Thạc cũng không ở đây.
Hắn gãi gãi đầu: "Tuyệt với mấy người kia đi đâu mất rồi?"
Trần Bang Thiển cưỡi lên lưng ngựa, cười lạnh một tiếng: "Tức quá đi luôn rồi."
Trước kia cô rất thích Lệ Đình Tuyệt, vẫn luôn lấy anh làm hình mẫu lý tưởng. Nhưng chính là từ lúc anh ta bỏ rơi Tiểu Yên, làm Tiểu Yên tức giận đánh mất đứa nhỏ, cô cũng bắt đầu hận anh ta rồi.
Cho nên khi thấy anh tức giận rời đi, trong lòng cũng thực sảng khoái.
Lãnh Nhiên vẻ mặt hiểu rõ, liền bò lên trên ngựa của Trần Bang Thiển, ngồi cùng nhau, sau đó ôm chặt lấy cô. Hai tay không thành thật, sờ sờ nơi nào đó.
Trần Bang Thiển không nghĩ tới tên biến thái này sẽ trực tiếp như vậy, cầm roi chọc chọc tay hắn.
"Buông ra, đi xuống."
Lãnh Nhiên mặc kệ, ôm càng thêm chặt.