Lúc cô ngoảnh đầu nhìn phía sau, đạo sư Lăng Họa đã đi tới.
"Tiểu Yên, em đang nhìn gì thế?"
Lăng Họa so với cô lớn hơn vài tuổi, năm nay mới vừa tròn 30, là người thành thục, hơn nữa ở Mễ quốc cũng là họa sĩ có chút danh tiếng.
Mạc Thanh Yên lắc đầu: "Có thể do tối qua em ngủ không tốt."
Bởi vì tối qua mơ màng cả đêm, cho nên mới có thể xuất hiện ảo giác như vậy nhỉ?
Lăng Họa vỗ vai cô: "Hôm nay triển lãm tranh, làm phiền em rồi!"
Học sinh của cô đều tới hỗ trợ. Mỗi tuần, vào thứ 3, Lăng Họa sẽ có triển lãm tranh, không chỉ có triển lãm tranh của cô, còn có một ít danh họa khác. Cho nên, hôm nay đến nơi đây ai cũng là người có thân phận cực kỳ hiển hách, cơ bản là người bình thường mua không nổi những bức này.
Mạc Thanh Yên điềm mỹ cười: "Là vinh hạnh của em."
Hai người nhìn nhau cười, Lăng Họa hiện tại không chỉ là đạo sư của cô, mà còn là bạn thân của Mạc Thanh Yên nữa.