Lệ Đình Tuyệt ngửi mùi hương hoa hồng trên người cô, khóe miệng lộ ra ý cười, dễ chịu nhắm mắt lại.
Đã rất lâu anh không trải qua cảm giác khó chịu này, dường như rời khỏi cô, anh không có cách nào ngủ được.
Vì phải làm phẫu thuật liên tục cộng thêm bị thiếu ngủ, Lệ Đình Tuyệt ốm đi rất nhiều.
Đường cong trên khuôn mặt gầy của anh càng lộ ra vẻ sắc bén, rõ như điêu khắc, mà dáng người cũng càng trở nên thon dài hơn.
Mạc Thanh Yên giãy giụa vài cái, nhưng không thoát ra được. Mùi hương quen thuộc, cùng với cách ôm thân thuộc ấy, cô biết là ai rồi.
Cô khẽ thở dài: "Lệ Đình Tuyệt, anh thế này giống hệt như một tên khốn."
Trễ thế này, leo từ ban công vào phòng cô, không phải tên khốn thì cũng là tên lưu manh.
Lệ Đình Tuyệt mới mở mắt ra, lông mi dài in thành một hàng bóng dưới ánh trăng. Nụ cười của anh vẫn còn ở trên môi, yêu nghiệt đến mức khiến cho cả vườn hoa hồng trở nên mất đi màu sắc.