Lệ Dạ Kiêu nghe đến đây, biết Lệ Đình Tuyệt hận cha mình nhiều bao nhiêu. Nghĩ đến tất cả những việc ông ta làm, thêm cả mọi hành vi của cha và mẹ.
Dường như Lệ Đình Tuyệt mà không hận bọn họ thì không có khả năng, anh ta hơi cụp mắt.
"Đại ca, tôi nguyện đền tội, chỉ cần anh tha cho cha tôi là được, ông ấy đã già rồi."
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến đó thì ánh mắt Lệ Đình Tuyệt càng tối sầm lại, anh quét mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn anh ta.
"Người độc ác, mãi mãi sẽ không được giải thoát, cậu có chuộc tội cũng không xong."
Khi anh đi qua anh ta thì đụng thật mạnh qua vai anh ta, màu mắt u tối càng trở nên đậm hơn, cặp mắt giống như được bôi thêm mực đen.
Những đau khổ mà anh phải chịu, anh trở về sẽ trả gấp bội, Lệ Dạ Kiêu cũng đừng mong sống tốt.
Lúc anh tiến vào thang máy, liền lấy di động và gọi tới một dãy số.
"Bắt Lệ Dạ Kiêu cho tôi, buổi tối tôi muốn có đoạn video hắn bị ngược đãi, nhớ rõ càng thảm càng tốt."