Lương Mộc Tình nghe được giọng nói của hắn, biết rằng hắn đang mất hứng, liền nhanh chóng giới thiệu.
"Dịch Quang Niên là bạn tốt của em ở cô nhi viện, bọn em đã mười năm không gặp rồi ."
Cô cười đến hai mắt cong lên nhìn Dịch Quang Niên, vẻ mặt kia, quả thực giống như là người yêu lâu năm vừa gặp lại.
Nam Cung Ngạo rất khó chịu, cô cư nhiên dám cười đẹp như vậy với một người đàn ông khác, vì thế đập vỡ cái ly ở trên bàn.
"Đổi bếp trưởng, cậu cứ đứng ở nơi này, chúng tôi khi nào mới có thể ăn cơm, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với tổng tài các người."
Giọng nói của hắn rất lạnh, lãnh khốc tựa như là ma vương đến từ địa ngục, rung chuyển đến mức tựa như các ngọn đèn trong phòng ăn đều loé lên.
Nụ cười trên mặt Lương Mộc Tình tắt ngúm, thay vào đó chính là sự sợ hãi.
"Quang Niên, cậu đi làm việc đi, sau này lại liên lạc."