Bà Lệ giơ tay sờ lên mặt, "Thật sao? Nhưng tôi cũng đã tới cái tuổi này rồi, sao có thể không thay đổi được? Ông lại chọc cho tôi vui sao?"
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng bà rất vui vẻ, chí ít trong mắt của ông thì bà vẫn là đẹp nhất.
Mà bà nhìn ông, tuy tóc cũng đã bạc cả rồi, nhưng soái khí một chút cũng không giảm, cả đời này có thể cùng ông ấy nắm tay, thật sự rất hạnh phúc.
Ánh mắt hai người nhìn nhau rất ấm áp, ông Lệ gắp cho bà Lệ món bách hợp mà bà thích ăn.
"Mau ăn đi, tất cả đều là của bà đó".
Bà Lệ nở nụ cười, ăn một miếng, mùi vị rất tuyệt.
Angela nhìn thấy ông và bà như vậy, đôi mắt to chuyển động.
"Ông, ông xem vừa nãy trong mắt bà như có hoa vậy, đặc biệt đẹp. Bình thường ông vẫn luôn hung dữ, nhìn không đẹp, nếu giống vừa lúc nãy thì đẹp rồi".
Cô bé dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, tuy rằng câu từ biểu đạt không đúng lắm, nhưng ý tứ bên trong thật rõ ràng.