Mạc Thanh Yên nghe được lời nói của anh liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, trong cặp mắt to tròn tràn ngập sương mù, cô cố gắng tập trung vào một điểm trên khuôn mặt của anh.
"Lệ. . . . . . Đình. . . . . . Tuyệt. . . . . ."
Lệ Đình Tuyệt thấy cô còn nhận ra được anh, ý cười trên khoé miệng càng đậm, đôi môi quyến rũ hơi cong lên.
"Em không ngoan, anh đã nói em chỉ được uống nước trái cây mà."
Nghe được giọng nói của anh, nhìn thấy anh, Mạc Thanh Yên cảm thấy cực kỳ an toàn, vì thế bèn một mình đi về phía trước.
"Khó có được em . . . . . một lần uống rượu, em muốn chơi nhiều hơn . . . . . thôi, có thể chứ?"
Đi được hai bước, cô bèn xoay người lại, hếch cằm nhìn anh, bộ dáng đó tựa như đứa trẻ con.
Mạc Thanh Yên ngây ngô như vậy, Lệ Đình Tuyệt đã từng bỏ lỡ. Dường như ông trời cho ... anh thêm một cơ hội nữa được trông thấy, đáy lòng của anh một mảng mất mát, chốc lại biến thành vui mừng.